Hôm đó, Tống Khinh Thần và Lê Mạn trở về An Thị.
Sau khi đưa cô về trấn, anh liền lái xe rời đi.
Suốt dọc đường, anh nhận vô số cuộc gọi công việc. Trong thế giới của Tống Khinh Thần, không có khái niệm cuối tuần hay ngày nghỉ.
Trước khi đi, anh dặn dò cô: "Mùa hè ở Tây Nam hay có mưa lớn, có thể xảy ra lũ quét và sạt lở đất. Dạo này anh sẽ rất bận, không thể ngày nào cũng đến thăm em được, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt. Được không?"
Lê Mạn gật đầu, khe khẽ "ừm" một tiếng.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn lại níu chặt góc áo sơ mi anh không chịu buông.
Tống Khinh Thần nhìn bàn tay bướng bỉnh đó, cũng giống hệt chủ nhân của nó, quật cường vô cùng.
Rõ ràng không nỡ rời xa, lẽ ra ở độ tuổi này, cô có quyền trách móc anh vài câu cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cô lại chẳng nói gì, chỉ để lộ qua những hành động nhỏ nhặt, giằng co giữa lý trí và cảm xúc, như một chú chó Bắc Kinh lăn lộn trên đất đầy bứt rứt, khiến người ta không kiềm được mà thương xót.
Tống Khinh Thần mạnh mẽ kéo cô lại.
Lê Mạn hét lên một tiếng, bàn tay buông lỏng, cả người đổ ập vào lòng anh.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông siết chặt lấy cô, cúi xuống hôn lên vành tai cô:
"Mạn Mạn ngoan, dạo này anh bận đến kiệt sức rồi, đợi anh trở về, nghỉ ngơi đủ rồi hãy tiếp tục."
"Anh đi đi, nhớ giữ an toàn. Em đợi anh."
Tống Khinh Thần xoa nhẹ mái tóc cô, quay lưng rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại.
Lê Mạn tựa vào khung cửa, dõi theo chiếc xe biến thành một chấm đen rồi khuất hẳn.
Từ giây phút đó, liên lạc giữa họ cũng như cánh diều treo giữa trời.
Lúc đầu vẫn còn gián đoạn đôi chút, nhưng một tuần sau, cánh diều ấy đứt dây hoàn toàn.
Thời gian đó, vùng Quý Châu liên tục có tin tức về lũ quét và sạt lở đất.
Mỗi ngày Lê Mạn đều cập nhật tin tức hàng trăm lần, vừa mong ngóng vừa sợ hãi, chỉ lo sẽ nhìn thấy cái tên "Tống Khinh Thần" xuất hiện.
Cho đến một ngày, cuối cùng cô cũng bắt gặp bóng dáng cao lớn của anh trên bản tin thời sự, khoác áo mưa chỉ huy điều gì đó tại hiện trường.
Lúc ấy cô như một đứa trẻ, ôm lấy chiếc TV mà khóc lóc thảm thiết.
Nếu chưa từng trải qua sẽ rất khó hiểu được cảm giác đó.
Một cô gái chưa đầy 21 tuổi sống một mình tại trấn nhỏ, Tống Khinh Thần là chỗ dựa duy nhất của cô.
Mỗi ngày đều giằng xé giữa việc không thể liên lạc với anh và nỗi lo sợ anh gặp chuyện bất trắc, quả thực như một cơn ác mộng.
Trấn nhỏ nơi Lê Mạn ở dù bình yên, nhưng tín hiệu điện thoại và truyền hình lúc có lúc không, đôi khi chẳng khác gì vật trang trí.
Một ngày nọ, cô không chịu nổi nữa bèn quyết định ra bến xe lên huyện, rồi từ huyện bắt xe đến An Thị.
Người qua đường nói với cô: "Cô Lê, do khu vực lân cận có mưa lớn, tuyến xe đó đã dừng một thời gian rồi. Khi nào hoạt động lại, phải đợi thông báo.
Trong tình hình này, tốt nhất là ngoan ngoãn ở yên trong nhà, đừng gây thêm rắc rối cho chính quyền. Nếu chẳng may xảy ra chuyện, họ lại phải cử người đến cứu cô, trong khi bây giờ, ở những nơi gặp nạn, nhân lực và vật tư đều vô cùng thiếu thốn."
Lê Mạn mỉm cười nói "Cảm ơn", rồi quay đầu, ngồi thụp xuống bến xe không một bóng người, ôm lấy bản thân thật lâu.
Đến khi đứng dậy, chân cô đã tê dại đến mức không còn cảm giác, cứ loạng choạng như vậy mà quay về sân nhà.
Những ngày tháng khó khăn đó, Lê Mạn nghĩ rất nhiều, có những suy nghĩ đã thay đổi hoàn toàn.
Thế sự khó lường, đời người quá vô thường.
Giống như Tống Khinh Thần từng đứng trên đỉnh cao, ai ai cũng nghĩ anh sẽ là người đầu tiên trong lứa được cử vào Bắc Kinh.
Nhưng người đầu tiên vào kinh lại là Lạc Tử Khiêm, kẻ vốn luôn trầm lặng chẳng mấy ai chú ý.
Nếu cả hai đều có yếu tố tình yêu thúc đẩy, thì Lạc Tử Khiêm vào Bắc Kinh vì Tống Khinh Vũ, nay tiền đồ xán lạn.
Còn Tống Khinh Thần thì đến Tây Nam, không biết khi nào mới trở về, tình yêu cũng phủ một màn sương mù, tương lai mịt mờ.
Hà tất phải như vậy?
Người đàn ông ba mươi ba tuổi, dự tiệc cưới của người khác, uống rượu mừng con của người ta, còn bản thân chẳng có gì cả.
Kể từ khi Lê Mạn đến Tây Nam, có lẽ vì một câu "Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi em," mà mỗi lần tình cảm dâng trào, dù cả người căng lên đầy nhẫn nhịn, Tống Khinh Thần vẫn chưa từng chạm vào cô.
Cuối cùng, Lê Mạn đã đưa ra quyết định về em bé.
Khi vẫn còn phân vân, một sự việc xảy ra đã khiến cô quyết tâm hoàn toàn.
Ngày thứ mười không liên lạc được với Tống Khinh Thần, cô đang chăm sóc những khóm hoa mọc um tùm sau chuỗi ngày mưa dầm.
Quý Châu hiếm hoi xuất hiện ánh nắng, ngoài phố cũng dần có tiếng người rộn ràng trở lại.
Tựa hồ có tiếng xe hơi vọng đến, Lê Mạn vểnh tai lắng nghe.
Quá lâu không được nghe, đến cả âm thanh quen thuộc như thế, cô cũng ngỡ là ảo giác.
Mãi đến khi có tiếng "cộc cộc cộc" gấp gáp vang lên, cô lập tức bật dậy, lao nhanh ra cửa mở.
Ngoài cửa là chú Vương, ông không có ý định bước vào, chỉ trầm giọng nói: "Cô Lê, thu dọn đồ đạc, theo tôi vào thành phố."
Lê Mạn nhận ra gương mặt nghiêm nghị của ông có chút khác thường.
Cô nói: "Cho cháu năm phút."
Tùy tiện xếp vài bộ quần áo, Lê Mạn chạy ra khỏi phòng: "Chú Vương, cháu xong rồi."
"Đi thôi."
Đó là lần đầu tiên cô rời khỏi trấn nhỏ.
Cũng là lần đầu tiên cô biết, từ nơi này đến An Thị, chỉ mất hơn một giờ xe chạy.
Trên đường đi, chú Vương nói với cô: "Gần đây cậu Tống rất mệt. Hôm nay trên đường trở về, cậu ấy đột nhiên ngất xỉu. Hiện tại đã được đưa đến bệnh viện, cô Lê, đừng lo lắng."
"Ồ, cũng tốt, coi như có cơ hội ngủ bù." Lê Mạn bình thản nói, ánh mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Rõ ràng trời nắng đẹp, nhưng trong mắt cô lại như mưa giông cuồn cuộn.
Cũng chính lúc đó, suy nghĩ về chuyện có con trong lòng cô đã hoàn toàn thông suốt, không còn do dự.
Cô luôn cảm thấy trên thế gian này, xác suất của nuối tiếc luôn lớn hơn viên mãn.
Nếu không thể tránh khỏi tiếc nuối, thì trong những ngày còn có thể bên nhau, hãy cố gắng bù đắp hết mức có thể.
*
Buổi chiều hôm đó, Tống Khinh Thần tỉnh lại.
Vành mắt anh thâm quầng, cơ thể cũng gầy đi đáng kể chỉ trong nửa tháng.
Có lẽ cảm thấy cuộc sống trong bệnh viện quá kham khổ với Lê Mạn, anh khăng khăng nói rằng mình không sao, yêu cầu xuất viện để về nhà nghỉ ngơi, điều trị tại chỗ.
Nơi anh ở cách tòa nhà chính phủ chỉ mười mấy phút đi bộ.
Căn hộ hai phòng ngủ rộng hơn tám mươi mét vuông, đơn giản mà sạch sẽ không một hạt bụi, đúng với phong cách của một người đàn ông mắc chứng sạch sẽ.
"Chỗ này chẳng lớn hơn bao nhiêu so với căn hộ của em ở Hồng Kông. Đi theo anh, em chẳng được hưởng phúc gì, toàn là ngày tháng cực khổ."
Anh ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vu.ốt ve gương mặt cô, từng chút một, như muốn khắc ghi từng đường nét.
"Tống Khinh Thần?" Lê Mạn bị anh xoa đến mức đau nhói, nhíu mày, nhe răng chịu đựng.
Tống Khinh Thần nghẹn lời rất lâu trong cổ họng, cuối cùng mới nói ra vài chữ: "Tỉnh dậy thấy em đầu tiên, thật tốt. Lê Mạn, anh nhớ em."
Những ngày đó trôi qua như một bài thơ hỗn loạn đầy bão tố.
Tủ lạnh và nhà bếp trong nhà bị chú Vương và Kỳ Yến chất đầy đến mức không còn chỗ chứa.
Bọn họ thay nhau mua đồ, nhưng lại bị Tống Khinh Thần cười nhạt: "Đừng làm khó bếp trưởng Lê nữa. Dù cô ấy rất tích cực muốn tiến bộ, nhưng cũng không thể ép cô ấy lên làm ngự trù hoàng cung được. Chỉ cần Mạn Mạn có thể nấu chín thức ăn là hoàn mỹ lắm rồi."
"Anh Tống, hay là thuê giúp việc theo giờ đi?" Kỳ Yến dè dặt đề nghị.
"Không cần."
Khoảnh khắc chỉ có hai người bọn họ, anh không muốn bị ai quấy rầy dù chỉ một giây một phút.
*
Đêm hôm đó, từng cơn gió mát thổi qua.
Tống Khinh Thần đứng trên ban công, lặng lẽ ngắm bầu trời đầy sao.
Cô "đầu bếp" Lê Mạn cẩn thận bưng chén canh đến: "Tống gia, canh của ngài đã nấu xong."
Anh quay đầu lại, chăm chú nhìn cô không chớp mắt.
Cô gái nhỏ vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nước, làn da trắng nõn hồng hào đầy sức sống.
Cô đã căn chuẩn thời gian hầm canh, vừa đúng lúc hoàn thành chu trình dưỡng da toàn thân sau khi tắm.
Nhìn anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện sắc đỏ u ám, cô hơi đỏ mặt, dịu giọng nói: "Thưr đi, mới học nấu, rất bổ dưỡng."
Anh nhếch môi cười:"Bổ cái gì?"
"Toàn thân, đặc biệt là..."
"Là gì? Thận à?" Anh nhận lấy chén canh, đặt sang một bên: "Không hư thì bổ làm gì? Phải dùng hư trước đã."
Cô còn chưa kịp kêu lên đã bị anh ôm ngang người, đi về phía ban công.
Muốn phản kháng nhưng môi đã bị lấp kín, tràn ngập hương trà bạc hà, quấn quýt triền miên.
"Có thể vừa ngắm sao." Anh ghé vào tai cô, khẽ nói.
Cho đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi, cô vẫn không thể nào thực sự ngắm sao một cách yên tĩnh.
Đêm đó, những vì sao dường như hóa thành tinh linh, điên cuồng nhảy múa trên bầu trời.
Trong ký ức mơ hồ, cô chỉ nhớ rằng, khi Tống Khinh Thần xé bao bì, cô đã dốc hết sức lực, giật lấy miếng nhựa, dùng móng tay cào rách nó, rồi hung hăng ném đi...