Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 190

Lê Mạn cúp máy, đứng yên tại chỗ lấy lại tinh thần.

Từ Tấn Đông tại sao lại vào bệnh viện tâm thần? Ban đầu cô không đoán ra, nhưng sau đó cũng phần nào hiểu được.

Người đàn ông điên rồ ấy bịa đặt những lời vu khống về Lê Ngọc Phân và hai đứa con, chỉ là những câu nói mê sảng, chẳng ai tin.

Quan trọng hơn cả, vì nghĩ cho chị em Lê Mạn – Lê Tưởng, đã cho ông ta một cơ hội cuối cùng với tư cách là cha ruột.

Người có thể sắp đặt để đưa Từ Tấn Đông ra ngoài, có lẽ không chỉ một mình Diệp Tri Thu.

Lê Mạn đứng đó, chìm vào suy nghĩ. Gió thu cuốn cánh hoa trên mặt đất, quấn lấy cổ chân mảnh mai mềm mại của cô, váy áo tung bay.

Trên cổ chân trái của cô đeo một chiếc lắc chân bạch kim tinh xảo, có sáu bông hoa nhài được chạm khắc từ kim cương trắng.

Đó là món quà Tống Khinh Thần đặt riêng cho cô. Sáu bông hoa nhài, anh nói: “Hy vọng Mạn Mạn thuận lợi.”

Chỉ có anh biết, anh đã đặc biệt mời cao nhân làm phép, trong đó ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa. “Mộc Lị” (hoa nhài), chính là “Mạc Ly” (chớ rời xa). Anh là người đàn ông của Lê Mạn, là trưởng tử nhà họ Tống, và còn là một quyền thần có địa vị cao.

Có lẽ có một số chuyện anh đã dự liệu từ lâu.

Nhưng thứ có thể tiên đoán, mãi mãi chỉ là khởi đầu, thậm chí là quá trình. Còn kết cục ra sao, không ai biết trước.

Đôi mắt sâu thẳm của Tống Khinh Thần phản chiếu từng tia sáng lưu chuyển. Nhưng khi Lê Mạn quay người lại nhìn anh, ánh mắt ấy không còn sắc bén nữa, chỉ còn lại sự dịu dàng độc nhất.

Anh vỗ nhẹ lên chân mình, mở rộng vòng tay: “Mạn Mạn, lại đây.”

Lê Mạn bước đến, tự nhiên ngồi lên đùi anh, vòng eo mảnh mai bị cánh tay vững chắc ôm lấy. Tống Khinh Thần đưa tay chỉnh lại những sợi tóc bị gió thổi tung của cô.

Không ai nói lời nào.

Lê Mạn lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt anh. Ánh hoàng hôn chiếu lên đường nét uy nghiêm, khiến anh thêm phần ôn hòa nhã nhặn.

Ánh mắt cô dừng trên bờ môi anh. Cô dường như sợ đôi môi mím chặt kia sẽ bất ngờ thốt ra điều mà cô không muốn nghe.

Lê Mạn nghiêng đầu, chủ động chạm vào đôi môi lạnh lẽo ấy.

Rất mềm, nhưng lạnh. Cô bướng bỉnh giữ lấy, truyền hơi ấm cho anh.

Đến khi đôi môi của Tống Khinh Thần dần ấm lên, thấm chút sắc đỏ vì kìm nén khát vọng, Lê Mạn mới buông ra, hơi thở dồn dập.

“Đỡ hơn chưa?” Người đàn ông cong môi, giọng trầm ấm.

“Anh đúng là động vật máu lạnh, hôn cũng làm người ta mệt.”

Lê Mạn trợn mắt, bĩu môi, đôi môi mềm tựa thạch hoa quả mọng nước.

Tống Khinh Thần thở dài. Lê Mạn có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng tận sâu bên trong lại là một yêu tinh diêm dúa, quyến rũ đến mê hoặc lòng người.

Cô đẹp, và cô biết điều đó. Cô luôn biết cách kết hợp trí tuệ với ngoại hình, tạo thành một sức hút chí mạng.

Tiếc là Tống Khinh Thần không phải người si tình mù quáng.

Bị cô mắng là “động vật máu lạnh”, anh cũng đoán được cô đang nghĩ gì.

Anh chỉ khẽ nhếch môi, nâng cằm cô lên: “Đến lượt anh rồi nhỉ?”

Đôi mắt đào hoa của Lê Mạn phản chiếu ánh sao, cô chăm chú nhìn anh. Như thể sau khi cân nhắc, vẻ lạnh lùng tan đi, thay vào đó là sự dịu dàng. Cô khẽ nhắm mắt lại.

Người đàn ông cúi xuống, hôn cô sâu sắc, cuồng nhiệt như giông bão.

Nụ hôn mạnh mẽ đến mức người con gái vừa nãy còn đanh đá trách móc anh, giờ đây mềm nhũn trong lòng anh mà thở hổn hển.

Tống Khinh Thần vỗ nhẹ, dỗ dành cô: “Em còn nhớ anh đã từng nói gì không?”

Lê Mạn không trả lời, chỉ tựa vào lòng anh, giơ tay làm động tác “Xin mời tiếp tục biểu diễn.”

Tống Khinh Thần nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy: “Chỉ mong Tiểu Lê Mạn bình an.” Dừng một chút, đáy mắt sâu thẳm hiện lên tia dịu dàng: “Có lẽ, sau này còn có một Tiểu Tiểu Lê Mạn.”

“Cũng có thể là Tiểu Khinh Thần mà?”

“Chỉ cần là em sinh, anh đều chấp nhận.”

Lê Mạn chớp mắt, không nói gì.

Tống Khinh Thần chắc chắn vẫn còn lời chưa nói hết. Khi nãy cô gọi điện thoại, vậy mà anh không hỏi gì cả, đây không phải phong cách của anh.

Anh lặng lẽ nhìn lên bầu trời đêm, những vì sao dần hiện ra.

Trong khu vườn nhỏ yên bình này, anh ôm người con gái xinh đẹp của mình, cùng cô ngắm hoàng hôn buông xuống.

Những ngày tháng bình lặng như thế này khiến anh vô cùng trân trọng.

Vậy nên, thật lâu sau, Lê Mạn mới đợi được câu nói tiếp theo của anh: “Anh đã đăng ký khóa học trực tuyến của Đại học Bắc Kinh cho em. Cuối kỳ chỉ cần về thi là được.”

“Ừm.”

“Mọi chuyện khác, cứ giao cho anh.”

“Từ… Tấn Đông?” Lê Mạn vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Chỉ là kẻ tốt thí thôi.” Giọng Tống Khinh Thần mang theo sự dịu dàng khi dỗ dành cô, nhưng Lê Mạn lại cảm thấy lạnh sống lưng.

“Năm đó, trên cầu vượt, hắn đã có ý định giết quản gia Lê. Quan hệ giữa em và hắn đến đây thì hoàn toàn chấm dứt. Giờ đây hắn tự biến mình thành con cờ, ngay cả con đường ra đi thanh thản cũng bị chính tay hắn phá hủy.”

Người đàn ông không nói thêm nữa, chỉ khẽ vỗ về cô, giọng nhẹ như gió thoảng: “Mạn Mạn, đừng sợ.”

Bình Luận (0)
Comment