Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 192

Buổi tối hôm đó khi Lê Ngọc Phân trở về nhà, bà gặp sự cố mất điện khi đi thang máy từ tầng hầm.

Xung quanh tối đen như mực, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Có âm thanh như kim loại gõ xuống nền đất, cộp… cộp… cộp, nhịp điệu không đồng đều, chói tai đến mức làm người ta rợn cả sống lưng.

Bà lập tức sờ tìm điện thoại, bật chức năng đèn pin.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn vung mạnh, hất rơi điện thoại của bà xuống đất. Rầm! Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, màn hình vỡ nát.

Khoảnh khắc đó, Lê Ngọc Phân vĩnh viễn không thể quên.

Bên cạnh bà bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông có chân giả, bóng tối bao trùm khiến chỉ có thể lờ mờ thấy được gương mặt dữ tợn đáng sợ.

Cơn sợ hãi khiến bà theo phản xạ ôm chặt lấy chính mình. Khi quay đầu lại, người kia đã biến mất.

Có tiếng nước nhỏ từng giọt từ trên cao xuống, nhỏ lên tóc, lên cổ bà, kèm theo một mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.

Trong chớp mắt ánh sáng xanh lóe lên trên đỉnh đầu, Lê Ngọc Phân nhìn thấy khuôn mặt của Từ Tấn Đông đang lơ lửng giữa không trung, đôi mắt hắn lạnh lẽo âm u nhìn chằm chằm vào bà…

Lê Ngọc Phân được đội bảo vệ tuần tra của khu chung cư phát hiện. Khi tìm thấy bà, bà đang hôn mê ngay tại hiện trường, trên người còn vương vết máu loang lổ.

Nhưng vết máu đó không phải của bà, cơ thể bà cũng không có vết thương nào. Hơn nữa, nhiều nhân viên bảo trì khẳng định hôm đó không hề có sự cố mất điện, camera giám sát cũng không phát hiện bất kỳ nhân vật khả nghi nào.

Bà im lặng nuốt trọn chuyện này vào lòng, không nói với Lê Mạn hay Lê Tưởng.

Chỉ nghĩ có lẽ vì quá căng thẳng trong quá trình chuẩn bị cho công ty, nên sinh ra ảo giác, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Cho đến một đêm không lâu sau đó, trời đổ mưa.

Lê Ngọc Phân thức dậy đóng cửa sổ ban công, nhưng qua lớp kính, bà nhìn thấy bóng dáng của Từ Tấn Đông đang treo lơ lửng bên ngoài.

Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, hắn đột nhiên giống như một con diều đứt dây, từ tầng 16 lao thẳng xuống đất.

Lần này, không phải là ảo giác—Từ Tấn Đông đã chết.

Hắn rơi xuống từ bên ngoài cửa sổ ban công tầng 16, nơi ở của Tống Khinh Thần và Lê Mạn.

Căn hộ ở Bắc Kinh, nơi đã chứng kiến tình yêu của hai người, trong phút chốc trở thành “hung trạch” trong mắt người khác, nơi gắn liền với một cái chết đầy oan nghiệt.

Lê Ngọc Phân hoảng sợ đến mức rơi vào trầm cảm, cả tinh thần lẫn thể chất đều suy sụp, phải được đưa đến bác sĩ tâm lý điều trị.

Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Tống Khinh Thần.

Còn căn hộ mang đầy ký ức kia, cho đến nay vẫn là một cái gai trong lòng anh.

Không nỡ bán, nhưng cũng không thể dọn vào ở.

Kiểu hành hạ tinh thần này so với cái chết còn đáng sợ hơn gấp bội.

*

Hội nghị đầu tư lớn tại Bắc Kinh

Diệp Tri Thu khoác trên mình bộ vest trắng, mái tóc dài uốn xoăn búi cao gọn gàng, trông đầy khí chất và tự tin.

Khi nghe MC xướng tên mình, cô cong nhẹ đôi môi đỏ mọng, cằm hơi nhếch lên, sải bước đến bục phát biểu.

Cô được mời phát biểu với tư cách đại diện cho các nhà đầu tư nữ.

Ánh mắt cô lướt qua khán phòng, nơi phần lớn vẫn do đàn ông chiếm giữ. Môi vẫn giữ nụ cười, nhưng trong khoang mũi phát ra một tiếng “hừ” nhẹ.

Màn hình lớn bắt đầu hiển thị phần trình chiếu của cô.

Nhưng ngay khoảnh khắc cô sắp mở lời, màn hình bỗng chốc thay đổi, âm thanh nóng bỏng đầy kí.ch th.ích của nam nữ vang vọng khắp hội trường.

Sắc mặt Diệp Tri Thu lập tức trầm xuống, hàng lông mày nhíu chặt.

Cô nhận ra ngay giọng nói quen thuộc trong đoạn âm thanh kia—một tiếng “fuck you” vang lên đầy khiêu khích. Trong cơn kinh ngạc, gã đàn ông da trắng từng bị cô sa thải bất ngờ nhảy lên sân khấu.

“Hê! Diệp Tri Thu, cô còn nợ tôi gần nửa năm tiền bao dưỡng, thanh toán ngay tại đây được không?”

Một khi sự việc đã khơi mào, nó sẽ ngày càng lan rộng.

Không còn là hành động cá nhân nữa.

Có một số chuyện sớm muộn gì cũng phải xảy ra.

Diệp Tri Thu và Lê Mạn vốn là những người thuộc về hai lợi ích khác nhau. Cả hai chỉ là những lá cờ tiên phong trên chiến trường.

Thịnh Cảnh hôm đó hiếm hoi không có tiệc xã giao.

Từ thang máy chuyên dụng của ngân hàng, anh đi thẳng ra bãi đỗ xe riêng. Khi tiến đến gần xe mình, một chiếc xe màu đen đối diện bỗng nháy đèn về phía anh.

“Lão Lạc?” Anh nhận ra cả xe lẫn biển số.

Nhóm “Đoàn Maybach” ngày trước từng lừng lẫy, giờ ở Lỗ Thành chỉ còn lại anh và Đỗ Trọng Hi.

Lạc Tử Khiêm hạ cửa sổ xe, hơi nghiêng đầu: “Thịnh Cảnh, đi ăn một bữa không?”

“Cậu từ Bắc Kinh về rồi, tôi không thể không làm tròn đạo chủ nhà.” Thịnh Cảnh cười.

“Bốn người thiếu hai, chỉ còn lại chúng ta, chia đôi tiền nhé.”

Thịnh Cảnh chớp mắt: “Được thôi, chỗ nào?”

“Viện 1587, đi thôi.”

Viện 1587 là nơi mà bốn anh em bọn họ luôn trốn học để lui tới năm nào.

Một nhà hàng chuyên món ăn truyền thống của Khổng Phủ, nằm ẩn sâu trong con ngõ của đại viện SW, đã truyền qua hàng trăm năm và không mở cửa cho khách vãng lai.

Bên ngoài là cánh cổng sắt lớn màu đồng cổ khép chặt, hai bên có đôi sư tử bằng đồng cao lớn, trên đầu sư tử hằn lên dấu vết của thời gian, bề mặt đã mòn nhẵn do quá nhiều người chạm vào.

Bên trong lại là một không gian khác hẳn, có liễu rủ, suối danh, ao sen phản chiếu ánh trăng.

Sau khi ngồi xuống, bầu không khí trở nên im lặng đến mức hơi ngượng ngùng.

Lạc Tử Khiêm vốn là người ít nói, sắc mặt lạnh lùng.

Thịnh Cảnh thì hoạt bát hơn, nhưng thiếu đi người hợp cạ như Đỗ Trọng Hi, nhất là thiếu đi trung tâm kiểm soát cuộc trò chuyện—Tống Khinh Thần.

Lạc Tử Khiêm nhìn ông chủ đang rót rượu: “Rót thêm hai ly nữa, không thể để Khinh Thần và Trọng Hi tụt lại được.”

“Đương nhiên rồi.” Ông chủ khách khí đáp.

“Cậu và Khinh Vũ…”

“Bố cậu vẫn khỏe chứ?” Lạc Tử Khiêm đột nhiên cắt ngang câu hỏi của Thịnh Cảnh, rõ ràng không muốn trả lời.

“Cũng tạm, dạo trước còn đánh bóng cùng với ông nội cậu.”

“Ai chăm sóc Thịnh Vân?” Giọng điệu Lạc Tử Khiêm bỗng có chút ấm áp hiếm hoi.

“Mẹ tôi, có bảo mẫu đi cùng. Cậu cũng biết tính nó rồi đấy, rất phiền phức. Giờ thành ra như thế này, mất đi đôi chân, cả đời coi như hủy hoại.”

Lạc Tử Khiêm mấp máy môi: “Có người chăm sóc là tốt rồi. Nhưng mà, lão Thịnh, với tư cách một người trong ngành công an, tôi nhìn vụ này từ một góc độ khác. Cô gái bị đâm hôm đó… chẳng phải cũng mất đi đôi chân sao?”

Ánh mắt Thịnh Cảnh trở nên kỳ quái, ngón tay xoay xoay ly rượu, cuối cùng buông lỏng, hờ hững nói: “Lão Lạc, cậu chủ động tìm tôi, chẳng lẽ chỉ để cười nhạo chuyện của nhà chúng tôi?”

“Không phải.” Lạc Tử Khiêm dứt khoát phủ nhận. “Uống rượu đi, tôi thay lão Tống, cậu thay lão Đỗ, bốn anh em ta uống với nhau lần cuối.”

Bốn ly rượu chạm vào nhau—lần cuối cùng?

Lạc Tử Khiêm khiến Thịnh Cảnh cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng anh không hỏi tiếp, chỉ cùng nhau ôn lại những ký ức tuổi trẻ đầy ngông cuồng năm nào.

Cuối cùng, vào giây phút tạm biệt, Lạc Tử Khiêm bất ngờ ôm chầm lấy Thịnh Cảnh: “Lão Thịnh, từ nhỏ cậu đã giảo hoạt nhất, nhưng lại dựa vào cái miệng dẻo để đổ hết tội cho tôi gánh. Lần này anh em bọn tôi tiễn cậu một đoạn, đừng giở trò nữa, thành khẩn khai báo đi.”

Thịnh Cảnh, người đứng đầu Quốc Hành, vì vụ WJ, đã bị bắt tại Viện 1587…

Bình Luận (0)
Comment