Sau khi cúp máy với Trì Vị, Lê Mạn cầm sách lên, lật vài trang một cách vô thức nhưng chẳng thể nào tập trung nổi.
Cảm giác buồn nôn khó chịu cứ cuộn lên trong dạ dày, chậm rãi mà đè ép, như thể trái tim cũng bị bóp nghẹt, làm dòng máu chảy khắp cơ thể bỗng ngưng trệ trong giây lát, cảm giác khó chịu lan tràn khắp người.
Nhưng cơn khó chịu ấy lại rất “tùy ý”, đến nhanh rồi đi cũng vội, chẳng khác nào một gã đàn ông bạc tình.
Lê Mạn kéo chiếc khăn choàng trên vai, lấy trong hộp đồ ăn vặt bên cạnh một viên ô mai chậm rãi ngậm vào miệng.
Vị chua ngọt lan tràn trên đầu lưỡi, kéo theo cả dòng cảm xúc trong lòng.
Gương mặt cô bình thản, dứt khoát bấm gọi một cuộc điện thoại.
Viên Lượng là sinh viên năm ba ngành báo chí, hiện đang thực tập tại tòa báo Hoa Kinh, chuyên mục chính trị, có cơ hội tiếp xúc với thông tin chính sự.
Thấy số cô gọi đến, cô nàng bắt máy ngay lập tức: “Cậu có biết mình vừa nhìn thấy ai không?”
Lê Mạn bị giọng điệu phấn khích không thể che giấu của cô nàng chọc cười: “Người trong giới nào? Giới thời trang hay giới thể thao?”
“Xì… Giờ mình lăn lộn trong giới chính trị, là vòng tròn của Tống gia đấy!” Giọng Viên Lượng hạ thấp hơn: “Là xe của… bố Tống gia.”
Tim Lê Mạn khẽ giật một cái.
Sau diễn đàn ở Hồng Kông, thân phận của Tống Hiến Mân đã được công khai.
Gương mặt cô chợt trầm xuống: “Làm nghề nào, nói lời nấy. Nếu muốn bước chân vào ngành báo chính trị, cậu nên quản chặt miệng mình.”
“Vâng vâng vâng, cục trưởng Lê! Haha…”
“Lượng Lượng, nói chuyện nghiêm túc đi, nghe này, mình có chuyện nhờ cậu.” Giọng cô trầm xuống, mang theo sự dứt khoát.
“Gần đây mình không có nguồn tin tức, anh ấy cũng chẳng nói gì với mình, điều đó lại càng khiến mình bất an. Cậu có nhiều mối quan hệ, lại làm trong ngành truyền thông, có vài chuyện cần nhờ cậu đi tìm hiểu.”
Lê Mạn hít một hơi thật sâu: “Dù là thật hay giả, cậu cũng nói hết cho mình. Vì chuyện này có thể ảnh hưởng đến… thời điểm mình quay về Bắc Kinh.”
Cô không dám nói thẳng rằng: “Tính mạng của mình.”
Tin tức từ Viên Lượng còn chưa đến, điện thoại của Lê Ngọc Phân đã gọi tới trước.
Mẹ cô hiện đang ở trung tâm điều trị tâm lý, bà đã trăn trở suốt nhiều ngày về việc “có nên nói cho Lê Mạn biết không”.
Điều cuối cùng phá vỡ phòng tuyến trong lòng bà chính là sự xuất hiện bất ngờ của vài người đàn ông cao lớn, có vẻ là vệ sĩ, ở xung quanh phòng bệnh.
Nhớ đến đứa con gái luôn bôn ba bên ngoài, mới chỉ 21 tuổi…
Bản thân bà bất lực, không thể cho con một gia đình ấm áp, một tuổi thơ trọn vẹn. Mới mấy tuổi đầu đã sống trong gia đình ly hôn, giờ đây ngay cả nhà cũng không thể về sao?
Ngay lúc đó, Lê Ngọc Phân, người vốn đã có tiến triển sau nhiều ngày trị liệu, bỗng nhiên sụp đổ.
Bà gọi cho Lê Mạn: “Mạn Mạn, mau chạy đi!”
“Mẹ?”
“Từ Tấn Đông chết rồi! Bọn chúng cũng muốn giết mẹ, tiếp theo… chính là con. Mạn Mạn, chạy ngay đi!”
Lê Mạn nghe ra sự hoảng loạn trong giọng mẹ.
Cô nhẹ nhàng an ủi thật lâu, đợi khi bà bình tĩnh lại, mới kiên nhẫn hướng dẫn bà kể lại mọi chuyện.
Sau khi thề thốt với mẹ rằng “con sẽ nghe lời, lập tức bỏ trốn”, cô mới gác máy.
Tình mẹ nặng trĩu.
Mà bản thân cô lại là kẻ vô dụng khiến mẹ phải lo lắng từng ngày.
Cô đã đánh giá thấp sự xấu xa của lòng người.
Cô nhớ đến những lời Diệp Tri Thu từng nói với mình: “Để tôi kiểm chứng giúp cô.”
Thế nên, cặp vợ chồng mang nhãn mác “ly hôn đối lập”, đến phút cuối vẫn bị lợi dụng, bị đặt vào thế đối lập đau lòng nhất, trở thành con tốt thí mạng, một chết, một bị thương.
Mớ hỗn độn này là để làm cho nhà họ Tống thấy.
Nhưng điều đâm xuyên vào lòng cô…
Ai quan tâm chứ?
Tác dụng lớn nhất của cô khi tồn tại, chính là để kiềm chế Tống Khinh Thần.
Cô đã hiểu ý của cuộc gọi từ Trì Vị.
Anh ta hỏi: “Lão Tống có rảnh mà trông cô không?”
Anh ta còn nói: “Chúc cô bình an.”
Hôm ấy Lê Mạn nghe thấy tiếng động bên ngoài sân.
Cổng viện mở ra, một chiếc Hồng Kỳ màu đen chạy vào.
Chiếc xe này đã hơn một tuần không xuất hiện.
Những đồ dùng hằng ngày của cô vẫn do người chuyên trách mang tới, mỗi hai ngày một lần.
Lê Mạn đứng yên tại chỗ, nhìn cửa xe mở ra, Tống Khinh Thần bước xuống, trong tay ôm một bó hoa nhung tuyết.
“Ngẩn người gì thế?”
Anh bước đến, khóe môi mang ý cười, bàn tay to lớn dịu dàng xoa nhẹ đỉnh đầu cô.
Lê Mạn ngẩng đầu, chăm chú nhìn gương mặt ấy, không bỏ qua dù chỉ một sợi lông mi.
Ngoài vệt xanh nhạt quanh mắt, không có điều gì bất thường. Cô thầm thở phào.
“Anh đẹp trai lắm à?” Tống Khinh Thần mím môi, ánh mắt lấp lánh.
Lúc mới quen, anh cũng từng hỏi như vậy.
“Ừm, đẹp.” Cô nghiêm túc gật đầu, rồi chợt mỉm cười: “Chỉ là… trên trán lại có thêm một nếp nhăn mảnh rồi.”
“Chỗ này không già đâu.” Anh nắm lấy bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô, kéo qua.
*
Sau bữa tối đơn giản, cơ thể của Lê Mạn nhẹ bẫng.
Người đàn ông ôm ngang eo cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng vu.ốt ve, rồi vác cô đi vào phòng tắm.
Tống Khinh Thần quá bận rộn, thường xuyên đi công tác. Mỗi lần xa cách gặp lại, anh nhất định phải được thỏa mãn.
Hơi nước ấm áp bao trùm làn da lạnh giá, Lê Mạn bị dòng nước từ vòi sen dội xuống đến mức có chút mơ màng.
Trong đầu giằng co dữ dội, cô bỗng dưng nảy ra chút tà ý: “Tống Khinh Thần, quá nhàm chán rồi, em muốn thử cái gì đó mới lạ.”
Người đàn ông khựng lại, đặt cô xuống từ trên vai, đôi chân trần giẫm lên mu bàn chân anh, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, khóe môi cong lên: “Thằng em chịu khô hạn quá lâu rồi, thành tâm chịu phạt. Mọi thứ đều tùy đội trưởng Lê sắp đặt.”
Lê Mạn nghiến răng, dùng lực nghiền lên mu bàn chân anh: “Đứng vào góc, giơ tay lên, không được nhúc nhích.”
“Xì… Hửm?”
Vừa dứt lời, cô đã cúi xuống…
Cơn bão vừa qua đi.
Tống Khinh Thần ngồi trên sofa, nhấp một ngụm trà Lục An Qua Phiến, theo thói quen đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại bên cạnh, nhưng lại ôm hụt.
Anh liếc mắt một cái, tìm thấy Lê Mạn đang đứng bên bồn rửa tay, một tay đặt lên bụng.
“Mạn Mạn, không khỏe à?”
Đôi mắt Lê Mạn xoay chuyển, nắm tay đột nhiên đập vào ngực anh, mặt đỏ bừng trách móc: “Anh không đếm được à? Anh coi mình là mãnh thú hay gì? Hại em… buồn nôn. Tống Khinh Thần, em đói rồi, muốn ăn mì anh tự tay nấu.”
Người đàn ông bật cười: “Anh đi chuẩn bị, em ra sofa ngồi chờ.”
Người đàn ông cao lớn như cây tuyết tùng sải bước nhanh vào bếp, để lại ánh mắt Lê Mạn dõi theo bóng lưng anh.
Cô liếc nhìn vùng bụng phẳng lì của mình, khóe môi khẽ lướt qua một nụ cười cay đắng.
Cô vẫn chưa có cơ hội ra ngoài mua que thử thai.
Lời của mẹ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô vẫn đang đợi tin tức từ Viên Lượng. Đối với cô, điều đó rất quan trọng.
Lê Mạn có một linh cảm mơ hồ, nếu người tiếp theo là cô, thì cùng một mối nguy hiểm đó cũng sẽ đến với Diệp Tri Thu…