Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 211

“Anh Tống, thời gian xuất phát của anh sắp đến rồi, chuẩn bị đi thôi.” Giọng Lê Mạn mềm mại, nhưng lại mang theo sự dứt khoát tiễn khách.

Bảo mẫu bế Hưởng Hưởng đi.

Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Cuối năm nay… em định thế nào?” Đây là điều anh không thể né tránh, nhất định phải hỏi.

Điều khiến anh bất ngờ là, Lê Mạn không cần suy nghĩ, trả lời ngay lập tức: “Sau mùa xuân, em sẽ nộp đơn xin thực tập tại ITC. Nếu thuận lợi, sau khi bảo vệ luận văn, em sẽ đưa Hưởng Hưởng bay thẳng đến trụ sở ITC ở Geneva.”

“Thế còn Diệp Quân Dật?”

“Hừ…” Lê Mạn trừng mắt nhìn anh, mang theo nụ cười chế giễu: “Anh đúng là người có lối suy nghĩ kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp. Em và con của mình rời đi, tại sao cứ phải phiền người khác?”

“Vậy còn anh?” Tống Khinh Thần tiến lên một bước, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của cô.

Khoảnh khắc chia ly, anh bỗng vứt bỏ hết lớp mặt nạ kiên cường, cảm xúc đột ngột vỡ òa như kẻ điên.

Nhất là khi Lê Mạn thẳng thắn nói cho anh biết kế hoạch tương lai của mình, sự dứt khoát đến mức không cần suy nghĩ, khiến anh lập tức nhận ra — cô đã sớm quyết định xong, mà trong kế hoạch ấy vốn không hề có Tống Khinh Thần.

“Mạn Mạn, anh không buông tay được.”

Giọng người đàn ông khàn đi, mang theo sự nghẹn ngào. Đôi mắt vì kìm nén cảm xúc mà đỏ rực.

Nhận ra cổ tay mảnh mai đã bị anh siết đến mức hằn đỏ, Tống Khinh Thần vội buông ra, nhưng ngay sau đó lại ôm chặt lấy cô, giam cô vào vòng tay rắn chắc của mình.

Môi mỏng nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, hơi thở nóng rực lặp đi lặp lại những tiếng thì thầm: “Mạn Mạn, anh không buông tay được…”

Nhưng Lê Mạn lại bình thản như mặt hồ tĩnh lặng.

Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn đã từng khiến cô mê đắm, như cách anh từng dỗ dành cô trước đây, dịu dàng vỗ về: “Anh Tống, bình tĩnh đi. Những chuyện đã qua, hãy để chúng ngủ yên trong quá khứ. Có bạn bè quan tâm, em không còn là cô gái nhỏ cố chấp và tự ti của ngày xưa nữa. Em theo đuổi học vấn, sự nghiệp, những thứ ấy khiến em thấy đủ đầy và an toàn. Em còn may mắn được làm mẹ, điều đó giúp em trở nên dịu dàng nhưng cũng kiên định hơn.

Tống Khinh Thần, trong mỗi bước đi của em đều có bóng dáng của anh, đều mang dấu ấn yêu thương của anh.

Những gì em có được hôm nay, bao gồm cả Hưởng Hưởng – thiên thần nhỏ của em, tất cả đều là món quà từ tình yêu mà anh từng trao.

Chỉ là…”

Lê Mạn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngắm nhìn gương mặt thanh cao như gió xuân của anh.

Cô vẫn ngưỡng mộ anh, anh vẫn là thần tượng trong lòng cô, không ai có thể thay thế.

“Chỉ là, em đã buông bỏ rồi. Sau khi trở về nước, nếu gặp được người thích hợp, thì hãy kết hôn đi. Đừng tự nhốt mình trong lồng giam. Thật ra, những người ưu tú không chỉ có mình em.”

Ngày hôm đó, cô nói với anh câu cuối cùng: “Tống Khinh Thần, chúc anh hạnh phúc.”

Bàn tay nhỏ mềm mại lau đi giọt nước mắt mờ nhạt trên mặt anh, cô kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.

Sau đó, không quay đầu lại mà rời đi.

*

Trở về nước, Tống Khinh Thần lập tức bắt đầu hành trình công tác trước Tết Nguyên đán.

Chuyến đi Paris kia, anh cảm thấy như một giấc mộng.

Cô gái nhỏ mềm mại, lười biếng, suốt ngày không chịu xuống giường trong lòng anh ngày nào, làm sao lại đột nhiên trở thành một người nhìn thấu mọi chuyện như thế?

Dùng gương mặt thanh thuần của tuổi 22 để nói ra những lời trưởng thành như tuổi 42.

Chỉ khi tụ tập riêng tư cùng bạn bè, anh mới có thể tạm gỡ bỏ lớp vỏ mạnh mẽ bên ngoài, thoát khỏi dáng vẻ nhã nhặn nghiêm túc trước công chúng.

Có vài lần anh uống say mèm.

Khiến Trì Vị nổi điên túm lấy cổ áo, giận dữ quát: “Con mẹ nó rốt cuộc cậu bị sao thế?”

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ khi bị dồn ép đến cực hạn, anh mới bùng phát bản năng hoang dã, trực tiếp xé toạc áo sơ mi trên người, cởi trần lao vào vật lộn với Trì Vị.

Ngày xưa Trì Vị không phải đối thủ của anh, mười mấy năm sau vẫn vậy.

Anh ta rút kinh nghiệm, bây giờ đã làm cha của một bé trai, sao có thể để thân xác mình làm bao cát cho bạn xả giận?

Dứt khoát gọi mấy vệ sĩ cao to đến, thay nhau đấu vật với Tống Khinh Thần.

Cho đến khi người đàn ông say rượu cuối cùng cũng kiệt sức gục xuống, Trì Vị mới dám tiến đến, giọng nói dịu đi: “Lão Tống, hạ hỏa chưa?”

“Cô ấy và con… đều không cần tôi nữa.” Anh lẩm bẩm.

“Thế thì quá tốt rồi! Mỹ nữ Trung Quốc nhiều vô số kể, bọn này giúp cậu tuyển vợ, thế nào?”

“Không phải cô ấy… không phải cô ấy…”

“Cô ấy cái mẹ gì? Bảo cô ta biến đi! Cậu uống say rồi, đi tắm rồi ngủ đi.”

“…Lê Mạn.”

Bình Luận (0)
Comment