Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 223

Trì Vị gửi xong bức ảnh thì tựa người vào xe, ánh mắt lạnh lùng xem kịch hay.

Thật lòng mà nói, anh khá khó chịu với tình huống hiện tại.

Nhưng khi thấy dòng tin nhắn “Gửi định vị cho tôi”, anh khẽ cong môi, thở ra một hơi bực bội, rút một điếu thuốc từ túi áo, thản nhiên nhìn ba người phụ nữ diễn một vở kịch.

Đàm Tùng cười dịu dàng: “Hoạt động có chuẩn bị suất ăn nhẹ, đúng bữa ăn rồi, ăn xong rồi đi nhé?”

Chu Dự định từ chối, nhưng thấy Lê Mạn gật đầu: “Được thôi, danh sách không có tôi, tôi tự trả.”

“Không cần thế, chẳng lẽ còn không lo nổi một hộp cơm cho bạn của Chu Dự sao?”

“Một hạt cơm cũng không lấy thêm đâu, Trưởng phòng Đàm, dù gì, chúng ta mới gặp lần đầu, chưa thân quen.” Lê Mạn cười ôn hòa.

Đàm Tùng hơi sững lại, rồi nói: “Vậy theo tôi đi.”

*

Khi đang ngồi trong phòng nghỉ ở hậu trường, vừa gảy gảy cơm hộp, điện thoại của Lê Mạn nhận được tin nhắn từ một số lạ.

Không cần mở tin nhắn, những con chữ đập vào mắt cô: “Cửa ra vào, Hưởng Hưởng tới rồi.”

Lông mày cô khẽ nhíu lại.

Hưởng Hưởng sau khi trở về từ Lỗ Thành đã được Tống Khinh Thần sắp xếp vào một trường mẫu giáo, hiện vẫn sống cùng Lê Mạn tại căn hộ của Lê Ngọc Phân, chỉ có vợ chồng cụ Lương từng gặp qua.

Cô đứng dậy: “Đi vệ sinh một lát.” Người khẽ xoay mình rồi rời đi.

Hành lang hậu trường vô cùng yên tĩnh, Lê Mạn vừa bước ra cửa liền không thấy ai, trong lòng không khỏi dâng lên chút hoảng loạn.

“Chuyện gì thế này?” Cô lẩm bẩm trong bụng, cảnh giác cúi đầu tìm lại số lạ vừa gửi tin nhắn.

Phía sau là căn phòng nghỉ liền kề với phòng ăn của Đàm Tùng và mọi người, cánh cửa đang khép hờ, lúc này bỗng nhiên lặng lẽ mở ra.

Một cánh tay rắn chắc bất ngờ vòng qua eo cô, động tác nhanh đến mức cô chưa kịp kêu lên đã bị nhấc bổng, kéo thẳng vào trong phòng nghỉ.

“Rầm!” Cửa đóng sập lại.

Rèm cửa dày kín kẽ, trong phòng tối om.

Từ một không gian sáng rực đột ngột bước vào bóng tối, mắt cô hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Một cảm giác hoảng loạn không thể che giấu dâng lên.

Nhưng rồi cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, nghĩ đến việc đang ở một sự kiện tuyên truyền pháp luật, hậu trường lại có người bảo vệ, người bình thường không thể nào vào được đây, lòng cô dịu xuống đôi chút.

Bắt đầu hít thở sâu, cô co người lại trong bóng tối, mùi bạc hà thanh mát dần dần len vào cánh mũi.

“Tống Khinh Thần? Là anh sao?” Cô cố gắng kiềm chế run rẩy trong giọng nói, giữ âm điệu dịu dàng nhất có thể.

Có tiếng động nhẹ tiến lại gần, theo phản xạ, cô lùi lại, nhưng ngay sau đó lưng cô đập mạnh vào cánh cửa.

Chưa kịp phản ứng, người kia đã ôm chặt cô vào lòng: “Có đau không?”

Giọng nói ấy khiến cô bỗng thấy ấm ức, nhưng đồng thời cũng dâng lên nỗi bực bội.

Cô nhấc chân lên, ước lượng khoảng cách, rồi giẫm mạnh xuống.

“A…” Người đàn ông không kịp đề phòng, đau đến mức khẽ rên lên, rồi vỗ nhẹ vào mông cô: “Em muốn giết anh à? Ngoan nào.”

“Không có kiểu làm cha nào như anh, lấy Hưởng Hưởng ra lừa tôi!” Lê Mạn bực tức.

“Vậy em nên tìm thư ký Kỳ mà trách. Tay cậu ta run quá, đánh sót mất một chữ ‘ba’, nguyên văn của anh là: ‘Ba của Hưởng Hưởng tới rồi’.”

“Đúng là cá mè một lứa, hợp sức giăng bẫy!”

Cô vùng vẫy, nhưng bị giam chặt trong vòng tay rắn chắc, tay còn rảnh liền thoải mái cấu véo lung tung trong phạm vi có thể chạm tới.

Tống Khinh Thần chỉ cười nhẹ, cúi xuống hôn lên đ.ỉnh đầu cô: “Bẫy à? Mạn Mạn, sao em không nói sớm, anh còn chưa kịp chuẩn bị đây.”

“Anh… tôi sẽ hét lên đấy!” Lê Mạn gồng sức đẩy anh ra.

“Hét đi, ngay bên cạnh là Trì Vị và những người khác. À, còn cả cô gái hôm nay em gặp, cô ấy tên là Đàm Tùng, là đối tượng tổ chức giới thiệu để anh đi xem mắt.”

Anh cúi đầu, môi hơi nhếch lên, nhìn cô gái đang giãy giụa trong bóng tối: “Cứ gọi tên cô ta thật to, để cô ta tới xem thử, thế nào?”

Anh không muốn đợi nữa.

Bức ảnh Trì Vị gửi cho anh bất chợt đánh thức anh khỏi cơn mơ.

Lê Mạn đã về rồi, còn mang theo đứa con mũm mĩm đáng yêu của anh. Nếu giờ anh không chịu hạ mình theo đuổi vợ, vậy thì đúng là tự chuốc lấy kiếp độc thân cả đời.

Câu nói của anh khiến Lê Mạn lập tức câm nín.

Cô chỉ có thể âm thầm chửi rủa: “Tên điên này.”

Sau đó trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn.

Bởi vì cô biết, đối với một người đang từng bước mất kiểm soát như anh, càng muốn phân bua lý lẽ chỉ càng khiến anh phát rồ hơn.

Bàn tay to lớn của anh siết chặt eo cô, nâng bổng thân hình nhỏ nhắn lên.

Tầm nhìn của cô dần thích nghi với bóng tối, cô có thể thấy rõ khuôn mặt góc cạnh của Tống Khinh Thần đang ngang tầm mắt mình.

Anh nói: “Lê Mạn, ôm anh đi.”

Dưới ánh sáng lờ mờ, yết hầu của người đàn ông khẽ nhấp nhô, chuyển động rõ rệt.

Cô nghiêng đầu, bướng bỉnh nói: “Không muốn.”

Giọng nam trầm khàn quyến rũ lặng lẽ lan tỏa bên tai.

Người đàn ông cẩn thận ngậm lấy dái tai cô, hơi thở nóng rực lướt qua, rồi từ từ tìm đến môi.

Nụ hôn lâu ngày không gặp, tan chảy giữa đôi môi và những chiếc răng va chạm khẽ.

Từ sự giằng co giữa tấn công và phòng thủ, dần dần biến thành lưu luyến không rời.

Như một đứa trẻ thèm ngọt, Tống Khinh Thần thì thầm mãi một câu: “Lê Mạn, anh muốn em.”

Lê Mạn kiên nhẫn đáp lại: “Không được.”

Anh đỡ lấy cô, ngẩng đầu lên, để tà váy màu tím khói lướt qua bờ vai, vương trên đỉnh đầu anh, đôi mắt thành kính nhìn lên người con gái trước mặt: “Được làm thần dân dưới váy em, có thể không?”

Một đôi tay mềm mại khẽ vuốt nhẹ lên tóc anh: “Anh thật vô lại, sắp bị anh hành đến phát điên rồi. Nếu không đồng ý, anh có định xé xác tôi ra mà nuốt trọn không?”

Anh nói: “Nếu lại buông tay, thì thà chết đi còn hơn.”

Lê Mạn ngửa đầu, nửa người uốn cong lên, tựa như tư thế mềm mại nhất trong yoga, khe khẽ ngân nga một điệu dân ca Bắc Kinh, chầm chậm nhắm mắt lại, tận hưởng những thanh âm ngọt ngào của mùa xuân đang nở rộ…

Hôm ấy, vào khoảnh khắc thần trí Lê Mạn dường như thoát ly khỏi thực tại, Tống Khinh Thần phủi đi lớp khăn voan tím trên tóc, ngẩng đầu nói: “Mạn Mạn, đợi em ổn định công việc một thời gian, anh sẽ đích thân xin phép tổ chức, cầu xin được lấy thư ký Văn phòng Chính phủ Lê Mạn, làm vợ anh suốt đời.”

Cô cười khúc khích: “Chẳng phải Trưởng phòng Đàm cũng rất tốt sao?”

Người đàn ông cười nhẹ: “Vấn đề liên quan đến ông cụ Đàm, cho anh chút thời gian. Anh đã hẹn người rồi, sẽ đích thân đến nhà họ Đàm nói rõ mọi chuyện.”

Cô hờ hững nheo mắt: “Chẳng qua là tôi thèm thân thể anh thôi, chưa chắc đã đồng ý đâu.”

“Vậy thì đành dùng chiêu cuối, điên cuồng tạo người vậy.”

“Anh điên rồi à?”

Bữa ăn đã kết thúc từ lâu, mấy ấm trà cũng đã uống cạn, câu chuyện trò cũng dần trở nên nhạt nhẽo.

Từ phòng bên cạnh, loáng thoáng vang lên những âm thanh mơ hồ, như một ảo giác thoáng qua.

Trì Vị chỉ chậm rãi rít một hơi xì gà, trong mắt ánh lên tia thích thú khó diễn tả.

Đàm Tùng nhìn đồng hồ: “Lê Mạn còn quay lại không? Cũng muộn rồi.”

Chu Dự chớp mắt vài cái, không lên tiếng.

Cô lén nhắn tin cho Lê Mạn, nhưng không nhận được hồi âm. Ánh mắt lướt qua Trì Vị, ngầm đoán ra điều gì đó.

Trong khoảnh khắc ánh mắt sáng lên, cô khẽ mỉm cười ngẩng đầu:

“Trưởng phòng Đàm, Lê Mạn vốn dĩ chỉ đến để giải quyết công việc, chúng ta về trước đi. Cô ấy nhắn cảm ơn cô đã đón tiếp chu đáo, hẹn hôm khác sẽ mời cô ăn cơm.”

Hôm ấy, khi rời đi, Đàm Tùng nhìn thấy chiếc Porsche Panamera màu tím của Lê Mạn vẫn đậu nguyên tại chỗ.

Chiếc xe màu tím ấy, cùng người con gái mặc váy tím, như một lời nguyền.

Khiến cô trong suốt một thời gian dài sau đó chỉ cần nhìn thấy bất cứ thứ gì màu tím, trong đầu liền vang lên một cách ám ảnh giọng nói của Tống Khinh Thần: “Đàm Tùng, chúng ta không hợp đâu.”

Bình Luận (0)
Comment