Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 225

Lê Mạn nhìn khuôn mặt người đàn ông ở khoảng cách gần trong gang tấc.

Đôi mắt to sáng rực, trong đôi đồng tử sâu thẳm như đại dương, cô có thể thấy rõ ràng hình bóng của chính mình.

Tống Khinh Thần khẽ nói với cô: “Nhất kiến chung tình. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, rõ ràng xung quanh vẫn còn bao người, bao vật, nhưng tất cả đều mờ nhòe đi. Trong thế giới này, chỉ còn lại duy nhất Lê Mạn.”

Nhớ lại điều đó, đôi môi đỏ của Lê Mạn khẽ cong lên, nhưng cô không trả lời, chỉ nghiêng người lấy hộp trang điểm từ túi xách, lấy gương và thỏi son ra.

Nhìn thấy cô từ từ vặn son lên, ngón tay trắng nõn cầm chặt để tô lên môi, bỗng nhiên bàn tay thô ráp của người đàn ông nhanh như chớp giữ chặt lấy tay cô.

“Anh làm gì vậy?” Lê Mạn nhíu mày khó hiểu.

Tống Khinh Thần chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng vừa bị anh hôn đến ướt át, khóe môi nhếch lên, cầm lấy khăn giấy dịu dàng lau qua, rồi thuận tay cầm lấy thỏi son.

“Để anh.”

“Anh?” Lê Mạn tròn mắt ngạc nhiên.

“Cũng là lần đầu tiên.”

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khiến cô hơi ngửa đầu một cách tự nhiên, kiên nhẫn tô lên đôi môi căng mọng của cô.

“Lần đầu ôm, lần đầu hôn, lần đầu… Em biết mà. Anh mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng đến mức chỉ cần có người bước vào khoảng cách an toàn là đã cảm thấy không thoải mái, đừng nói đến…”

Tống Khinh Thần nhếch môi cười gian, bàn tay còn rảnh rỗi vuốt nhẹ qua vùng eo của cô.

Lê Mạn không kịp đề phòng, cả người run lên.

“Thần phục dưới váy em? Không bao giờ. Chỉ cần có chút thời gian rảnh, anh liền muốn…”

Cằm vẫn bị bàn tay lớn giữ chặt, những ngón tay thô ráp lướt qua, dịu dàng vu.ốt ve.

Tống Khinh Thần chăm chú tô son, khuôn mặt nho nhã tuấn tú vẫn nghiêm nghị như thể đang làm một chuyện hết sức đứng đắn, nhưng lời nói lại vô cùng đen tối.

Lê Mạn không chỉ một lần bị anh làm cho ngượng ngùng, vậy mà lần nào cũng bị anh trêu chọc đến hoảng loạn.

Trong đầu lóe lên một ý tưởng, cô vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh khi anh còn đang bất ngờ thốt ra một tiếng “Hửm?”

“Son môi của tôi chống nước rất tốt. Tôi chỉ trả lại anh một chút thôi, không được lau đi.”

Đạt được mục đích, cô nhanh chóng tách ra, bật người khỏi đùi anh.

“Đi đây. Cứng ngắc như vậy, thật không chịu nổi!”

Cô liếc nhìn chiếc quần tây của anh đầy ẩn ý.

Ngay lúc Tống Khinh Thần định kéo cô lại, cô nhanh tay mở cửa xe, nhảy xuống, quay đầu làm mặt quỷ rồi sải bước về phía tòa hội nghị tráng lệ.

Dáng đi uyển chuyển đầy quyến rũ, đôi chân dài mang giày cao gót lấp lánh dưới ánh nắng, vừa thon thả vừa thẳng tắp.

Tống Khinh Thần dõi theo bóng lưng cô, cho đến khi cô khuất hẳn mới lưu luyến thu ánh nhìn lại.

Anh khẽ vuốt nhẹ ngón trỏ lên môi, trong vòng tay vẫn còn vương lại hương thơm thanh tao của hoa nhài, khóe môi khẽ nhếch lên.

Cô như một bậc thầy câu hồn.

Tống Khinh Thần chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại có nhục dục đến vậy.

Càng giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trước người khác, trước mặt Lê Mạn, anh lại càng trở nên buông thả.

Bao năm qua, từ lần đầu tiên gặp cô trong đêm tuyết rơi, anh luôn có một thôi thúc mãnh liệt muốn giam cầm cô trong lòng mình, không ngừng yêu cô.

Cô gái này quá hiểu cách nắm bắt anh.

Từ ngày trở về nước, mỗi lần anh muốn bùng nổ, cô vẫn kiên quyết kiểm soát chiếc khóa quần của anh.

Anh kéo xuống, cô kéo lên.

Anh liên tục thì thầm: “Anh muốn em.”

Cô mỉm cười kiên định: “Không được.”

Chuyện này, Tống Khinh Thần chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng dám hé một chữ với ai.

Nếu để Trì Vị biết một chút manh mối, chắc chắn hắn sẽ kéo anh đi kiểm tra nam khoa ngay lập tức, rồi quay sang trách mắng Lê Mạn: “Cô gái nhỏ kia ghê gớm quá rồi? Không được thì đổi người khác đi!”

*

Tống Khinh Thần khởi động xe.

Anh hiểu rõ lý do Lê Mạn cố chấp — cô chưa có danh phận, Hưởng Hưởng chưa có danh chính ngôn thuận.

Cô có thể để anh hôn khắp người, nhưng tuyệt đối không cho phép đi xa hơn.

Cô gái mà anh để mắt tới, ngay từ đầu đã là một kẻ bướng bỉnh khó thuần phục.

May mà cha anh đã trở về.

*

Lê Mạn bước vào hội trường, áo quần chỉnh tề, thần thái rạng rỡ.

Cô đến rất đúng giờ, vừa vặn lúc 10 giờ sáng, trở thành người đầu tiên có mặt.

Nhanh chóng bật nguồn điện, mở đèn, bật điều hòa, lấy ra các tài liệu đã in sẵn, kiểm tra từng vị trí của bảng tên đại biểu, cuối cùng xác nhận lại danh sách lần nữa.

Tên Tống Hiến Mân được đặt ở hàng ghế đầu.

Ngay bên cạnh, chính là vị đại lão nhà họ Đàm.

Lê Mạn nhìn hai cái tên này, nhẹ nhàng thở dài.

Thực tế, họ rất môn đăng hộ đối.

Đều là người đến từ Lỗ Thành, đều có chức vị ngang nhau.

Trong những đêm không ngủ ở Geneva, cô từng mang nỗi sợ có lẽ mãi mãi không thể quay về Bắc Kinh, từng nhấn chìm bản thân trong từng ly rượu vang đỏ.

Chỉ khi say đến mơ hồ, cô mới dám xả hết nỗi ấm ức trong lòng, nguyền rủa Tống Khinh Thần là tên khốn trời đánh, tại sao lại yêu một người như cô.

Sau đó, cô lịm đi trong cơn say, nước mắt lăn dài theo giấc ngủ chập chờn.

Sáng hôm sau tỉnh lại, cô thường thấy Hưởng Hưởng cuộn tròn bên cạnh mình, say sưa ngủ như một thiên thần.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của con, cô lập tức tỉnh táo, trở thành một người mẹ đơn thân mạnh mẽ, một nữ cường nhân quyết đoán trên thương trường.

Những chuyện này, cô chưa từng kể với Tống Khinh Thần.

Thậm chí, khi quyết định quay về Bắc Kinh, cô cũng chưa từng nghĩ đến tương lai với anh.

Mãi cho đến một ngày, cô vô tình nghe thấy nhạc chuông điện thoại cá nhân của anh — đó chính là tiếng khóc đầu tiên của một đứa trẻ chào đời.

Cô bình thản hỏi: “Anh ăn cắp âm thanh của ai vậy? Phải trả tiền bản quyền.”

Người đàn ông khẽ cười: “Là của Hưởng Hưởng. Khi em không ở bên cạnh, anh phải dựa vào âm thanh này để ngủ. Nghe nó, anh sẽ nhớ đến con trai mình, và… mẹ của nó.”

Bình Luận (0)
Comment