Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 234

Hôm cầu hôn thành công, Tống Khinh Thần hỏi Lê Mạn: “Em có muốn chuyển đến không? Sống cùng nhau.”

Lê Mạn khẽ cười: “Không được, hoặc là… đợi thêm chút nữa.”

Thấy vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt anh, Lê Mạn chủ động ôm lấy eo anh, ngẩng đầu làm nũng: “Hưởng Hưởng là của anh, nơi này cũng là của anh, vẫn chưa đủ sao?”

Cô kéo tay anh, đặt lên ngực mình.

Người đàn ông siết chặt bàn tay to lớn, cười nhẹ trách yêu: “Được rồi, lãng mạn mà em cũng làm thành thực tế, nhưng mà… ừm? Không nắm được nữa rồi.”

“Ông già lưu manh.”

Căn biệt thự ấy chưa từng có tên, hai người cùng bàn bạc và chọn một cái tên mang phong cách của Lê Mạn: Bất Ngôn Cư.

Ít nói, làm nhiều. Không nói bi thương, không bàn thành bại, không nhắc vui buồn.

Con người muốn sống thoải mái, “bất ngôn” chính là một cảnh giới hiếm có.

“Đào lý bất ngôn, hạ tự thành hy.” (Hoa đào hoa mận không nói, nhưng tự có người tìm đến.)

*

Bắc Kinh – Hi Viên.

Tống Khinh Vũ ngồi ăn cùng Lương Chi Lan, nhìn bà vui vẻ bày ra đủ loại quần áo, đồ chơi đã chuẩn bị cho đứa trẻ trong bụng.

“Mẹ à, mẹ cũng chu đáo thật đấy. Trước kia, mẹ chỉ đi khu trang sức, mấy chỗ khác chẳng thèm liếc mắt.” Tống Khinh Vũ nửa trêu chọc.

“Sắp làm bà ngoại rồi mà.” Lương Chi Lan dịu dàng cười.

Tống Khinh Vũ chớp mắt: “Phải ha, không chỉ là bà ngoại đâu nhé.”

Nụ cười của Lương Chi Lan bỗng khựng lại, tay đang cầm món đồ chơi cũng ngừng lại, vẻ mặt có chút hụt hẫng. Bà bước đến bàn, ngồi xuống, rất lâu sau mới khe khẽ thở dài.

Tống Khinh Vũ vẫn quan sát bà, không vội vã, chỉ chậm rãi ăn vặt, không phá vỡ bầu không khí.

Cho đến khi Lương Chi Lan chủ động mở miệng, Tống Khinh Vũ khẽ nhếch môi.

“Cái ngày Hưởng Hưởng chào đời, mẹ vẫn giữ lại dấu bàn tay, bàn chân của thằng bé. Nghe nói giọng trời sinh rất tốt, nếu nó thích ca hát, mẹ có thể dạy nó.”

Tống Khinh Vũ bĩu môi: “Hưởng Hưởng là ai nhỉ? Sao con chưa từng nghe qua?”

Lương Chi Lan nhanh chóng liếc cô một cái: “Người ngoài mỉa mai còn được, con lại lấy mẹ ruột của mình ra đùa giỡn? Mẹ có chút tính công chúa, nhưng cũng không đến mức gào thét phản đối đâu. Huống hồ, riêng anh con thôi mẹ đã không đối phó nổi rồi, ai mà nghe lời mẹ?”

“Được rồi, ngoan nào.” Tống Khinh Vũ cười, xoa đầu bà như dỗ trẻ con: “Không chỉ thừa nhận mình là bà nội, mà còn nhận luôn có tính cách công chúa, nhận thức này ai sánh bằng? Lê Mạn không phải người hay tính toán như mẹ nghĩ đâu. Nếu tầm nhìn nhỏ hẹp một chút, cô bé đã chẳng đi đến được ngày hôm nay. Ông ngoại con còn khen cô bé, mẹ còn gì mà không yên tâm?”

Lương Chi Lan cúi đầu, suy tư điều gì đó.

Những ngón tay trắng nõn khẽ gõ trên mặt bàn, rồi lại dừng lại, lộ ra sự do dự trong lòng.

“Có gì thì nói thẳng ra,” Tống Khinh Vũ cười thầm: “Mẹ là bậc trưởng bối, phải chủ động mở lời để hóa giải băng giá chứ.”

“Khinh Vũ.” Lương Chi Lan trầm tĩnh nhìn cô: “Ngày kia, ở khán phòng Nhà hát Quốc gia có buổi hòa nhạc tuyên truyền chủ đề chính. Con hỏi Lê Mạn giúp mẹ, xem cô bé có rảnh để đi không?”

Tống Khinh Vũ nhún vai: “Không có thành ý gì cả. Con hỏi và mẹ hỏi, khác nhau xa lắm đấy.”

“Con…”

“Con có thể cung cấp số của Lê Mạn, còn lại, có hòa giải được không thì phải xem thành ý của mẹ rồi.”

*

Cổng chính Hi Viên mở ra lúc hơn 9 giờ tối, Tống Khinh Thần bước xuống từ chiếc xe Hồng Kỳ đen.

Trên người còn vương chút hơi rượu, nhưng dáng vẻ vẫn tao nhã, cao lớn, thần sắc rất tốt.

Lương Chi Lan nhanh chóng bảo quản gia chuẩn bị canh giải rượu.

Anh mỉm cười từ chối: “Không cần, con uống rồi.”

“Ý gì đây?”

Giọng Tống Khinh Thần cao hơn mấy phần: “Con nói là, mẹ à, canh giải rượu con đã uống rồi, thế này đủ to chưa?”

Lương Chi Lan chớp mắt vài cái, nhàn nhạt “Ồ” một tiếng: “Con với Lê Mạn sống chung rồi?”

Anh nhếch môi cười: “Con thì muốn lắm, nhưng người ta chưa danh chưa phận, không đập gãy một chân của con đã là may lắm rồi, còn mơ tưởng sống chung?”

“Hai anh em các con hẹn nhau về nhà chỉ để chọc tức mẹ thôi đúng không?” Lương Chi Lan trách yêu.

Tống Khinh Thần và Khinh Vũ lén trao đổi ánh mắt.

“Con chỉ nghe nói, vị giáo sư cao cao tại thượng của chúng con dạo này thường xuyên quét sạch các cửa hàng mẹ và bé lớn nhỏ ở Bắc Kinh, chỉ mua đồ cho trẻ sơ sinh và bé trai, hửm?”

“Mẹ mua sắm để giải tỏa căng thẳng.” Lương Chi Lan dịu mặt đi.

“Chiến lợi phẩm đâu? Để con xem thử, xem có vừa với cháu trai mẹ không? Hưởng Hưởng cao lớn lắm, đừng mua nhầm đồ nhỏ.” Tống Khinh Thần cười, khoác lấy cánh tay bà.

“Phải không? Cũng tại các con cả, giấu giếm không nói cho mẹ biết, cứ xem mẹ như kẻ địch.” Lương Chi Lan mỉm cười, dẫn anh vào một căn phòng.

Đó là một phòng dành cho bé trai, có thể thấy đã được trang hoàng rất tỉ mỉ. Phong cách tổng thể là mô phỏng không gian vũ trụ, mọi thứ từ đồ ăn, quần áo, đồ chơi, vật dụng đều đầy đủ.

Lương Chi Lan kiên nhẫn giới thiệu từng món với con trai, khuôn mặt tràn ngập ý cười.

Đi đến kệ sách trẻ em, bà lấy từ trên cao xuống một chiếc hộp cổ, mở khóa mật mã: “Xem thử đi.”

Bên trong là dấu bàn tay và bàn chân sơ sinh được lưu lại rõ nét.

“Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Ngày Hưởng Hưởng chào đời, ông ngoại con đã bí mật sắp xếp cho mẹ bay sang Paris, chờ ngoài phòng sinh, cùng Diệp Quân Dật đón thằng bé chào đời.”

Thấy Tống Khinh Thần ánh mắt phức tạp, chỉ ôm lấy dấu ấn bàn tay và bàn chân ấy, nhìn mãi không rời.

Lương Chi Lan dịu giọng: “Bất cứ lời đồn nào, mẹ đều có thể đứng ra làm chứng ngay lập tức, rằng thằng bé là cốt nhục của nhà họ Tống. Dù vậy, mẹ nghĩ điều đó cũng chẳng cần thiết. Nhưng vẫn phải nói một câu, mẹ không phải người thích nghiên cứu chính trị. Trong nhận thức của mẹ, việc Hưởng Hưởng và Lê Mạn quay về, có một người… cần phải nói lời cảm ơn.”

Bình Luận (0)
Comment