Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan

Chương 68

Diệp Quân Dật khẽ quét mắt qua gương mặt tròn nhỏ rạng rỡ ấy, mỉm cười nói: "Tuổi tác lớn rồi, không quậy nổi nữa, tránh một chút."

Lê Mạn cong môi cười: "Anh Diệp, anh thật sự rất thích lấy tuổi tác ra làm cớ đấy. Trong mắt bạn bè chúng tôi, những tổng tài cấm dục, cao quý hơn tuổi như anh, càng được hoan nghênh hơn."

Diệp Quân Dật lập tức nhìn ra, cô bé này đang an ủi mình.

Nhưng vì câu nói đó, bỗng dưng lại khiến anh nảy sinh một câu hỏi: "Bao gồm cả cô?"

"Hả?" Lê Mạn sững người.

Trong đầu cô lập tức hiện lên gương mặt nho nhã trưởng thành kia—trước mặt người khác thì lạnh lùng chính trực, trước mặt cô lại hoang dã, thâm sâu.

Không thể nghi ngờ gì, trong lòng Lê Mạn, Tống Khinh Thần đã chiếm giữ một vị trí vững chắc, không ai có thể lay chuyển.

Đôi môi mềm mại nhưng bá đạo của anh ta, phảng phất hương trà bạc hà, ngang ngược mú.t chặt đến mức khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô biến dạng...

Lê Mạn vô thức cắn môi, cảm giác xấu hổ lan đến tận mang tai, giọng nói khẽ khàng: "Ừm."

Biểu cảm của một cô gái chìm đắm trong tình yêu, tất cả đều viết rõ ràng trên khuôn mặt.

Trong lòng anh bất giác dâng lên chút niềm vui, nhưng đồng thời cũng thấy có chút chua xót.

Diệp Quân Dật cảm thấy mình thật ấu trĩ.

Ba mươi lăm tuổi rồi, vậy mà cảm xúc vẫn bị chi phối lên xuống.

Phi công đẹp trai nhất—Đỗ Trọng Hi, khuôn mặt giống hệt một ngôi sao, lại lớn hơn Lê Mạn mười tuổi, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.

Anh chỉ không biết có nên nói với cô rằng, người đàn ông đó vốn phong lưu đa tình, sẽ không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai.

Diệp Quân Dật thừa nhận bản thân đang ghen. Càng muốn thoát khỏi bầu không khí khó chịu này.

"Cô đi chơi đi, tôi không làm phiền nữa."

Anh khẽ gật đầu, đôi chân dài bước đi với tư thế quân nhân thẳng tắp, nhanh chóng rời khỏi.

Đây là lần thứ ba Diệp Quân Dật và Lê Mạn gặp nhau.

Và lần này, anh đã quyết định dập tắt thứ rung động hiếm hoi ấy ngay từ trong trứng nước.

*

Lê Ngọc Phân chờ suốt một tuần, vẫn không nhận được cuộc gọi từ nhà họ Tống.

Bà thở dài: Công việc biên chế coi như mất rồi.

Nhìn vào số dư ít ỏi trong tài khoản ngân hàng, bà rơi vào trầm tư: Học phí của hai đứa trẻ, tiền vay mua nhà mỗi tháng, chi phí sinh hoạt, còn cả tiền hóa trị của bà ngoại Lê Mạn...

Một ngày không có việc làm, cũng đủ khiến bà bất an đến hoảng sợ.

Bà gom hết mấy trăm tệ tiền mặt trong nhà,rồi ra ngoài.

Lê Tưởng lấy lý do bận học, đã hơn một tháng nay không về nhà.

Lúc bận rộn, Lê Ngọc Phân cũng không cảm thấy gì.

Nhưng giờ rảnh rỗi, bà muốn đến thăm con, cho nó ít tiền tiêu vặt, rồi đi tìm việc ở chợ lao động.

Lúc lái xe, đầu óc bà có chút mất tập trung.

Đến khi định thần lại, bà mới phát hiện mình đã đi sai đường, còn lái lên một cây cầu vượt xa lạ.

Bà cười khổ, giảm tốc độ, tạt sang làn bên phải, chuẩn bị xuống cầu ở lối ra gần nhất.

Đúng lúc này, một chiếc xe đen chạy thẳng đột ngột tăng tốc, "Rầm" một tiếng, đâm mạnh vào xe bà khi bà đang đổi làn.

Bà không biết rằng, chiếc xe cũ kỹ ấy đã theo dõi bà từ lâu.

Lê Ngọc Phân vội bật đèn cảnh báo khẩn cấp, mở cửa xuống xe kiểm tra.

Người đàn ông bước xuống từ ghế lái phía sau, khiến bà theo bản năng cảm thấy sợ hãi, buồn nôn, chỉ muốn bỏ chạy.

"Mẹ kiếp, đổi làn mà không nhìn đường à? Muốn chạy hả? Gây tai nạn rồi bỏ trốn à?" Khuôn mặt Từ Tấn Đông méo mó, hắn chống một cây nạng, ngang ngược chặn đường.

"Bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường." Lê Ngọc Phân dừng bước, giọng run rẩy.

Hắn ta nheo mắt, ánh mắt âm u, dùng cây nạng đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục khó chịu: "Đầu xe phế rồi, người còn bất tỉnh trong đó. Vậy đi, bà trả tiền sửa xe, hai trăm nghìn."

Hai trăm nghìn? Chỉ với cái xe nát bươm kia? Định cướp tiền à?

Lê Ngọc Phân lạnh mặt: "Tôi còn mất cả công việc rồi, ông đòi tôi hai trăm nghìn? Từ Tấn Đông, báo cảnh sát luôn đi."

"Bà dám nhắc tới cảnh sát với tôi à? Bà thử báo đi xem? Giữa tôi với bà, ai có tí tiền án nào? Bà có muốn hai đứa con ngoan của bà mất luôn tương lai không?"

Từ Tấn Đông bước đi tập tễnh, vừa nói vừa ho khan, đột nhiên vén ống quần trái lên, để lộ một đoạn chân giả.

"Mẹ kiếp, tưởng có thể cán chết tao à? Tao mệnh lớn, chỉ mất một cái chân thôi."

Hắn đột nhiên giận dữ, vung cây nạng trong tay, quất mạnh vào người Lê Ngọc Phân: "Bà điếc hay ngu rồi? Chuyển tiền ngay!"

Lê Ngọc Phân đau đến hét lên, theo bản năng lùi lại.

Từ Tấn Đông điên cuồng vung cây nạng, miệng mắng nhiếc liên hồi, bộ dạng y hệt lúc hắn mất kiểm soát đánh người trước đây.

Lê Ngọc Phân lập tức chui vào xe.

Đôi tay run rẩy khởi động động cơ, "Rầm" một tiếng, cửa kính xe bị cây nạng đập nát vụn.

Từ Tấn Đông ra tay với sức mạnh có thể giết chết người.

Lê Ngọc Phân hoàn toàn không kịp nghĩ ngợi gì nữa, đầu óc trống rỗng, đạp mạnh chân ga, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi kinh hoàng đến nghẹt thở này.

Bà đã quá sợ hãi, bao năm qua, nỗi ám ảnh ăn sâu vào tâm trí, như một cơn ác mộng hành hạ bà không ngừng.

Từ Tấn Đông giống như một con quỷ đến từ địa ngục.

Gã đàn ông bị cú tăng tốc bất ngờ của chiếc xe hất văng qua một bên, ngã lăn ra đất, bày ra bộ dạng vô lại: "Đâm đi? Có gan thì đâm chết tao xem?"

Lê Ngọc Phân đã nhu nhược bao nhiêu năm nay, bị đánh không dám phản kháng, bị chửi không dám lên tiếng, hắn ta chắc chắn bà không dám làm gì.

Sau này, khi đã đánh chán chê, lại cảm thấy nuôi hai đứa con riêng của bà quá tốn kém, hắn mới sảng khoái đồng ý ly hôn.

Lời hắn vừa dứt, trên cầu vượt bỗng vang lên tiếng thét thảm thiết đến xé lòng của một người đàn ông...

*

Tống Khinh Thần sau chuyến khảo sát, chiều hôm đó trở về Hi Viên.

Theo thông lệ, các công tử nhà quyền quý ở Lỗ Thành đều đến Hi Viên để đón tiếp anh.

Lương Chi Lan cũng ở nhà, nhìn đứa con trai phong thái hiên ngang, ánh mắt tràn đầy hài lòng.

Bà phất tay gọi quản gia Vương: "Gọi cho quản gia Lê, bảo bà ta mai đến Hi Viên đi làm lại."

Sau một tuần suy tính đủ đường, Lương Chi Lan quyết định không vội vàng đứng ở thế đối lập với con trai khi tình hình chưa rõ ràng.

Tống Khinh Thần không phải kiểu người nhẫn nhịn. Nếu anh đã ra tay, thì ngay cả bà cũng phải dè chừng vài phần.

Bà sa thải Lê Ngọc Phân ngay lúc này chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.

Hà tất gì phải làm khó chịu với con trai mình? Nếu thực sự muốn gây trở ngại, nhắm vào Lê Mạn là đủ.

Giữa đám công tử quyền quý, người đàn ông có khí chất mạnh mẽ ấy không nói nhiều, chỉ kẹp điếu xì gà trong tay, không hút, chỉ lặng lẽ nhìn làn khói lượn lờ như mây.

Một cô gái nhỏ đang cuộn trong lòng anh, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, bướng bỉnh nói: "Không cho hút thuốc! Chỉ cần có chút mùi khói thôi, em cũng không hôn anh nữa."

Anh chưa bao giờ hứa hẹn "Anh sẽ bỏ", thậm chí chỉ cười nhạt cho qua.

Cố ý giữ làn khói trong miệng, cúi xuống nắm lấy cổ cô, nhẹ nhàng truyền qua bờ môi, ngắm nhìn cô tức đến đỏ mặt, cào cấu anh, cắn anh.

Khi đã thưởng thức đủ dáng vẻ hoang dại ấy, anh mới ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: "Thử xem."

Một bóng người thấp thoáng ngoài cửa, do dự không dám bước vào.

Tống Khinh Thần khẽ nâng mắt phượng, trầm giọng: "Chú Vương, vào đi."

Chú Vương vội vã đi vào, cúi người ghé sát tai anh nói gì đó.

Chân mày sắc nét của Tống Khinh Thần nhíu lại, chỉ nói một câu: "Biết rồi."

Ngay sau đó, anh đã đứng dậy thật nhanh: "Xin lỗi, có chút việc gấp cần xử lý. Mọi người cứ tiếp tục."

"Tử Khiêm, đi với tôi."

Lạc Tử Khiêm nhìn gương mặt lạnh lùng của Tống Khinh Thần, không hỏi gì, lập tức đứng dậy đi theo.

"Bên nhà Lê Mạn xảy ra chuyện." Giọng điệu Tống Khinh Thần nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì.

Lạc Tử Khiêm khẽ hừ một tiếng, giọng trêu chọc: "Gặp được cô ấy là nhờ đốt hương khấn tổ tiên, còn cậu, coi như xui tận mạng."

"Hửm?" Tống Khinh Thần quét ánh mắt lạnh lẽo qua, sau đó nhếch môi: "Lời khó nghe, nhưng cậu cũng không ngốc, vẫn chẳng do dự mà theo tôi ra đây?"

"Xì. Chỉ là sợ cô bé kia chịu không nổi, đáng thương quá lại nhảy xuống hồ Vị Danh lần nữa thôi."

"Tổ cha cậu."

*

Hôm đó, Lê Ngọc Phân ở trong đồn cảnh sát, ánh mắt đờ đẫn chỉ muốn chết.

Bà không biết Từ Tấn Đông sống hay chết, chỉ có một nỗi sợ bản năng rằng mình đã giết người, lại sợ liên lụy đến con cái, chỉ muốn kết thúc tất cả.

Khoảnh khắc ấy, bà cảm thấy cuộc đời mình vừa hèn nhát vừa tuyệt vọng.

Mãi đến khi bà thấy một người đàn ông cao lớn, sừng sững như tỏa ra ánh sáng, bước đến bên cạnh bà: "Quản gia Lê, không sao rồi. Đi thôi, về nhà."

Giọng nói ấy trầm ổn, mạnh mẽ, lại mang theo hơi ấm dịu dàng, khiến người ta yên lòng.

Môi Lê Ngọc Phân mấp máy, ánh mắt thất thần nhìn anh: "Cậu...Tống, Mạn Mạn, Tưởng Tưởng..."

Tống Khinh Thần khẽ cong môi, nụ cười ấm áp. Anh biết bà đang lo lắng điều gì.

Người đàn ông ấy ngồi xuống, mỉm cười, để ánh mắt ngang tầm với bà: "Yên tâm, có tôi ở đây."

Bình Luận (0)
Comment