Trong Lòng Đại Dương

Chương 7

Nguyên Phấn Đông đậu xe bên đường, vừa định nổ máy thì vô tình nhìn thấy hai bóng dáng bước ra từ cửa hàng đối diện. Cô gái tóc đen, dáng người cao dong dỏng, chỉ liếc thoáng qua liền biết là mỹ nhân hiếm gặp. Theo sau là cô nàng tóc vàng nhỏ nhắn, cảm giác bị lọt thỏm trong đống quần áo.

Nguyên Phấn Đông nhìn quần áo, đầu tóc của họ liền biết chắc chắn là dân quê lên tỉnh. Không dấu được vui mừng vì lượm được bảo vật, liền cho xe quay bánh, lái theo sau hai người.

Đi theo hai người vào quán ăn, quan sát hành động ngốc nghếch của họ, chỉ hận không thể moi não họ ra xem trong đó có gì. Nguyên Phấn Đông nhìn họ không khác gì quái thú, anh dám khẳng định, họ không phải là dân quê lên tỉnh, mà là từ trên rừng xuống!

Theo đuôi vào ngõ hẻm, Nguyên Phấn Đông còn chưa kịp quan sát xung quanh đã bị một lực mạnh đánh lén từ phía sau, anh ngã nhào, trán đập mạnh xuống đất, không khỏi xước da, đau điếng.

Có người ngồi lên người anh, tay xiếc cổ, giọng nói vọng tới, cảm giác như gió đông thoáng qua làm lòng người lạnh lẽo: “Mày là ai?”

Nguyên Phấn Đông hoảng hồn, theo quán tính liền giãy giụa, la lớn, không để ý tại sao một cô gái mảnh mai có thể dễ dàng khống chế chàng trai khỏe mạnh như anh: “Tôi là người tốt! Đừng giết tôi! Tôi là người tốt! Là người tốt! Thật đó!!!!”

Ariel kẹp chặt tay chân, không cho hắn giãy giụa: “Tại sao lại theo sau?”

“Hai người không phải người ở đây đúng không? Tôi có thể cho hai người công việc. Cô thả tôi ra đã, chúng ta từ từ bàn bạc!” Nguyên Phấn Đông nói liền một hơi.

Bichir khó hiểu nhìn Ariel: “Hắn nói gì vậy?”

Ariel nhíu mày, lắc đầu: “Không nghe rõ”

Lần này tới Nguyên Phấn Đông nghi hoặc, người Tây? Họ nói gì vậy? Sao anh nghe không hiểu?

Ariel nhìn Nguyên Phấn Đông tò mò muốn quay đầu lại liền xiếc cổ, cố định không cho anh nhúc nhích: “Lặp lại lần nữa!”

Nguyên Phấn Đông nhủ thầm, không những là người từ trên núi mới xuống, mà còn là người ngoại lại…..

“Tôi là người tốt. Tôi có thể cho hai người công việc, chỗ ở, tiền bạc. Trước tiên có thể thả tôi ra không? Chúng ta từ từ bàn bạc” Nguyên Phấn Đông nói chầm chậm, lựa những từ đơn giản, dễ hiểu nhất để nói.

Ariel nghe hiểu chính mười, liền thả hắn ra, đứng lên. Không phải cô tin hắn là người tốt mà là cô không tin kẻ mềm yếu như hắn có thể đánh trả cô.

Nguyên Phấn Đông đứng dậy, phủi lớp đất cát dính trên quần áo. Kiểm tra vết thương trước trán, thấy tay rướm máu, trong lòng không khỏi chửi thề.

Anh nhìn hai người trước mặt, nuốt nước miếng, âm thầm kinh diễm. Vừa nãi quan sát từ xa, liền biết cô gái tóc đen gợn sóng này chắc chắn là một mỹ nhân, chỉ là không ngờ nhìn gần lại đẹp tới vậy. Nước da trắng sứ, mỏng manh thiếu sức sống. Hàng mi cong dài, ánh mắt gợi tình làm lòng người thắt lại. Nguyên Phấn Đông than thầm, là cực phẩm, cực phẩm trong cực phẩm. 

Liếc sang cô tóc vàng bên cạnh, dáng người nhỏ nhắn, điển hình của Loli, ngực không có, mông cũng không, bù lại khuôn mặt xem như đáng yêu, vừa nhìn đã muốn đem về nuôi dưỡng.

Nguyên Phấn Đông ho nhẹ: “Chúng ta có thể tìm chỗ khác để nói chuyện không?” Ở con hẻm vừa dơ vừa hôi thế này…..

“Ở đây!” 

“Được rồi….” Nguyên Phấn Đông chịu thua.

Anh đưa danh thiếp cho Ariel và Bichir, mặc kệ hai người có hiểu hay không bắt đầu giới thiệu: “Tôi là người quản lí nghệ sĩ, là người tìm kiếm tài năng. À các người có hiểu nghệ sĩ là ai không? Chính là những người đứng trên sân khấu hay xuất hiện trong tivi đó……vv….vv…”

Nguyên Phấn Đông nói liên tục không ngừng nghỉ, cho tới khi thấy hai người mãi không phản ứng mới giật mình nhớ lại, họ là người nước ngoài, không hiểu những gì anh nói….

“Hai người có nhà không? chính là chỗ ở đó.” 

Ariel trả lời: “Không”

“Vậy đi, nếu tin tưởng thì đi theo tôi. Tôi sẽ bao cơm nước, ăn mặc ở cho hai người. Hai người không phải lang thang như vậy nữa.” 

Ariel hỏi ý kiến Bichir: “Thấy sao?”

Bichir bĩu môi: “Sợ gì chứ! Nhìn hắn yếu ớt như cọng rong biển còn lo hắn đánh lại cô sao?”

Ariel thản nhiên: “Chứ không phải nghe nói hắn bao cơm nước cho mi, mi liền đi theo hắn à?”

Bichir chột dạ, không vui: “Cô đừng xem thường người khác thế được không? Nhìn mặt hắn cũng biết không phải dạng người tốt lành gì. Tự nhiên tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng là phường trộm cắp.”

Ariel ngạc nhiên: “Woa, hiếm khi ngươi thông minh như vậy!”

Bichir bực mình: “Đã bảo cô đừng xem thường người khác được không!”

Ariel chọc giận Bichir xong liền vui vẻ, tuy nhiên ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhìn người trước mặt, không xấu cũng không đẹp, đúng là gây cho người ta cảm giác người này không thành thật.

Nguyên Phấn Đông nhìn hai người trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ khó hiểu, không khỏi tò mò, không biết họ là người nước nào? Có phải con lại không? Tại sao lại biết tiếng nước Y?

Thật ra Ariel và Bichir luôn nói chuyện với nhau bằng Thủy ngữ, tiếng mẹ đẻ của họ. Ngoài những thành viên thuộc Thủy Tộc, chắc chắn không ai hiểu họ đang nói gì. Hai người hiểu tiếng Y, thật ra cũng chỉ là mưa dầm thắm đất, trải qua hơn triệu năm, dù không hiểu hết lời họ nói, cũng phỏng đoán được sơ lược. 

Ariel và Bichir đi theo Nguyên Phấn Đông lên xe ô tô, mặc kệ anh ta ngồi ba hoa, thỉnh thoảng hỏi thăm vài câu, hai người coi như phối hợp câu có câu không đáp lại.

Hơn bốn tiếng ngồi xe, cả người đều nhức mỏi, Ariel buồn chán nhìn qua khung cửa sổ. Hoàng hôn buông xuống, bầu trời ngã vàng, ánh đèn đã thắp, một bức tranh chiều buồn, đẹp lạ. 

Chiếc ô tô băng qua đường cao tốc tiến thẳng vào nội thành thủ đô Z nước Y, mở đầu thời kì huy hoàng mang tên Kiêu Dương.
Bình Luận (0)
Comment