Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 43


Lương Tam cứ cảm thấy Long Nghị có hàm ý sâu xa.
Nhưng hắn không có chứng cứ.
Mặc dù hắn rất muốn thừa nhận tình cảm của mình và anh trai, sau đó chống mắt xem Long Nghị trả lời thế nào.

Nhưng nhìn Phương Hoành Tiệm như nhìn thấu lòng dạ nhỏ mọn của hắn đang nghiêm túc ngẩng mặt trừng mắt nhìn, hắn đành ngậm miệng lại.
Hay.
Mấy người thì ghê rồi.
Tính biết hết rồi im ỉm giả ngơ đúng không?
Lương Tam nhìn nhìn Tần Thiên còn đang trong trạng thái ngơ ngẩn thật, cười ha hả.
Hắn càng muốn chống mắt lên xem, ai sẽ là người đâm thủng tấm cửa sổ này?
"Anh Long, anh tới rồi!"
Tần Thiên thật tình chẳng nghe ra mấy lời bóng gió, cậu thấy câu trả lời của anh Long rất đỗi bình thường lại vừa hết sức hợp lý.

Dù không phải câu trả lời cậu muốn nghe, nhưng chỉ cần anh Long cảm thấy quan hệ giữa cả hai như đôi anh em thân thiết quản lý Phương và anh Lương đây, Tần Thiên đã thỏa mãn lắm.
"Ừ."
Long Nghị vào phòng bệnh, đặt hộp cơm lên tủ.
Trên tủ còn chứa giỏ trái cây to oạch trông không rẻ chút nào, nhìn là biết ai đem tới ngay.


Long Nghị nhẹ gật đầu với Phương Hoành Tiệm gửi lời cảm ơn.
"Ồ, Lão Long cũng hiền huệ đức hạnh quá đấy, tự vào bếp nấu cơm bệnh nhân nữa cơ à?"
Lương Tam bị anh trai nhìn chằm chằm, không cách nào ngầm khoe mẽ tình cảm kiểu không biết xấu hổ như Long Nghị mới vừa làm, chỉ đành đâm chọt chỗ khác làm anh tức chơi.
Tần Thiên đang uống nước ấm suýt thì bị hãi chữ "Lão Long" của Lương Tam dí cho sặc chết.
"Khục, khụ khụ khụ!"
Lão Long...!kiểu gọi của anh Lương cợt nhả quá đi! Chưa kể, hiền huệ đức hạnh cái gì chứ, anh Long đàn ông rành rành thế kia...
Mùi thơm phức từ hộp cơm là là tản ra, Tần Thiên nuốt nước bọt cái ực.

Đột nhiên cảm thấy anh Long bị khen như thế, hình như cũng không sai trái lắm.
Long Nghị lạnh nhạt liếc Lương Tam: "Cậu mà là bệnh nhân thì có thể kêu anh cậu nấu cho."
Tỏ ý, không phải bệnh nhân thì đừng ghen tị.

Có ghen tị cũng không tới cửa.
Lương Tam chẳng thèm nhòm ngó: "Hừ! Tôi không phải bệnh nhân thì anh đây cũng nấu cho ăn, từ nhỏ ảnh đã nấu cơm rất ngon rồi."
Phương Hoành Tiệm đang bóc quýt mờ mịt ngẩng đầu, không hiểu sao tự nhiên mình bị lôi vào vụ này.
Nhưng anh ta vẫn tóm Lương Tam, cười mắng: "Tiểu Hạo, lại nói càn."
"Hồi còn bé lúc nào anh nấu em cũng chê khó ăn lén nôn ra còn gì, tưởng anh không nhớ rõ à."
"..." Lương Tam ngậm miệng.
Anh ơi, anh đúng là anh ruột em!
Tầm này cũng gần đến giờ cơm trưa, Phương Hoành Tiệm không có ý định ở lại lâu thêm, anh ta và Lương Tam ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy chào tạm biệt.

Hôm nay không phải cuối tuần, Phương Hoành Tiệm tiện buổi sáng không có việc gì mới tới thăm Tần Thiên, dù sao cũng là nhân viên dưới quyền của mình, quản lý nhỏ nhoi như anh phải tới thăm hỏi, động viên cho thanh niên yên tâm.

Huống hồ anh cũng rất đánh giá cao cậu trai Tần Thiên này, làm việc kỹ càng cẩn trọng, tính cách lại vui vẻ sáng sủa, nếu tiếp tục làm sẽ nhanh chóng xô được sóng trước.
Mà Lương Tam cứ một hai mặt dày chường mặt theo, Phương Hoành Tiệm bó tay chịu thua.
Gần đây nhóc con này cứ ở lì nhà anh không chịu đi, dù Phương Hoành Tiệm đang ở một mình, căn hộ chung cư sáu, bảy mươi mét vuông hoàn toàn không ngại chứa thêm em trai.

Nhưng anh ta không chịu đựng nổi Lương Tam cứ thích giở trò.

Phương Hoành Tiệm nghĩ, nếu cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì mình cũng bị thằng nhóc ăn sạch sẽ, đến cả xương cũng không còn!

Lương Tam không hề biết anh trai đang nhiếc móc mình, hai người đến tầng hầm đậu xe, hắn còn đang làu bàu mới nãy Phương Hoành Tiệm không chịu phối hợp với mình gì cả.
"Lớn đầu thế này mà y hệt đứa con nít, ăn uống mà còn so đo được!" Phương Hoành Tiệm vỗ bàn tay thúi em trai lại mần mò sờ mó tới lưng mình kia, tức giận: "Vậy nếu lần sau người ta nói biết lái máy bay, em cũng muốn anh thi làm phi công hả?"
"Thế thì đâu cần..." Lương Tam lanh lẹ thu tay về, giây sau lại khoác lên vai Phương Hoành Tiệm, nghiêng đầu cười hềnh hệch lưu manh: "Cái đấy thì tự em so được, tuyệt đối không thua."
Phương Hoành Tiệm: "?"
Lương Hoành Tiệm quét mắt nhìn bốn phía không một bóng người, ghé vào tai Phương Hoành Tiệm: "Chẳng phải đêm qua anh đã được chứng kiến rồi ư?"
Phương Hoành Tiệm sững người một thoáng, lát sau hai tai đỏ lựng lên: "Lương Hạo! Anh nói lái máy bay! Không phải..."
Anh ta nói một nửa rồi im thít, nhưng tiếng kêu khẽ xấu hổ kia trong bãi đậu xe chật hẹp vẫn đang vang vọng mồm một.
Lương Tam thấy mình trêu anh thẹn quá thành giận mất rồi, nín cười liên tục nhận sai.

Phương Hoành Tiệm nhấc chân muốn đạp cho hắn một cái, kết quả thanh niên vọt nhanh hơn con thỏ, chui tót vào xe.
Năm ngoái sau khi lên chức Phương Hoành Tiệm đã tậu chiếc ô tô hàng cũ này, một chiếc Volkswagen Lavida màu trắng.

Sau này khi liên lạc lại với em trái hầu như Lương Tam là người cầm lại, sáng sớm ở dưới lầu đưa đón, với danh nghĩa không muốn để anh trai quá vất vả.
Sau này Phương Hoành Tiệm mới nhận ra, mình vất vả cái rắm! Nếu khoảng thời gian đó tên oắt này không mặt dày quấn lấy, làm gì có chuyện buổi sáng anh dậy không nổi?
Tần Thiên húp sạch canh bí thịt viên, ăn xong còn chưa đã thèm chóp chép miệng, nhìn thấy Long Nghị hơi hơi bật cười.
"Ăn cả bí đỏ vào."
Long Nghị chỉ nấu hai món một canh đơn giản, trứng xào cà chua và canh bí thịt viên thanh niên đã ăn bằng hết, còn thừa hơn nửa chén bí đỏ chưng hoàn toàn không xê dịch.
Tần Thiên nhanh chóng múc muỗng cơm cuối cùng, vỗ bụng: "No quá!"
No rồi, ăn không nổi.
Long Nghị không nói gì.

Mới vừa rồi ai bảo húp năm bát canh nữa còn được?
"Nghe lời, bí đỏ tốt cho dạ dày.


Mấy ngày trước không ăn cơm, ăn rồi sẽ mau khỏe."
Tần Thiên thật sự chẳng thích ăn bí đỏ tí nào, ngọt ngay, củ chứ có phải trái cây đâu, mắc gì ngọt thế!?
"Em no lắm rồi...!anh Long ơi." Cậu đáng thương vạch áo bệnh nhân lên, nắm tay người đàn ông đặt lên bụng mình, "Không tin anh sờ đi."
Tay người đàn ông vẫn lạnh buốt, lúc này áp lên làn da nóng hừng hực làm Tần Thiên thoáng run rẩy.
Cậu đầu trọc đã ra viện hồi sáng, có vẻ người mẹ ngại tiền nằm viện đắt đỏ, nháo nhào đòi bác sĩ cho xuất viện.

Bây giờ giường sau rèm cửa để trống, không biết bao giờ sẽ có bệnh nhân khác vào nằm.
Ở nơi đây, sinh lão bệnh tử dường như đã trở thành lẽ thường tình.

Phòng cấp cứu sáng đèn phẫu thuật bất cứ khi nào cần thiết, quầy đăng ký luôn có hàng tá người xếp hàng dài, thân nhân đi đi lại lại ngoài hành lang, bệnh nhân nặng trong phòng bệnh có chăng chỉ biết phó mặc cho số mệnh.
Không một ai biết những biến số xảy ra vào ngày mai, được sống cho hiện tại có lẽ là ước muốn đơn giản nhất của mỗi con người nơi đây.
Bàn tay áp lấy bụng, nằm cách đó không xa là trái tim.
Long Nghị nhìn khuôn mặt tái nhợt và đám băng gạc chướng mắt quấn trên đầu thanh niên, chút ít do dự cuối tùng biến tan trong khoảnh khắc.
Độ ấm trong lòng bàn tay như tia nắng sớm ngày đông, ủ lồ ng ngực Long Nghị ra ấm nồng.
Thời khắc này, băng tuyết trong hoang địa của anh vỡ vụn, nơi nơi như xuân đến..

Bình Luận (0)
Comment