Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 23.1

Thẩm Thiên Thiên đặt chuyến bay vào buổi trưa, để khi đến *Manhattan là trời đã tối. Sau khi tắm rửa đơn giản, cô liền ngã lên giường nghỉ ngơi. Ngày hôm sau cô thu dọn một chút rồi đến đại học G.

*Một quận ở New York.

Đại học G là một trường đại học tư thục tọa lạc tại trung tâm tài chính, trường đã ươm mầm cho rất nhiều nhân tài xuất sắc. Thẩm Thiên Thiên cũng không tài năng gì, chỉ đơn giản là thành viên của trường kinh doanh và theo học ngành quản trị kinh doanh.

Mặc dù thời điểm này là ngày nghỉ nhưng vẫn có thể thấy nhiều sinh viên đến trường. Sau khi Thẩm Thiên Thiên tiến vào, mỗi nơi cô bước chân đến, ký ức trong quá khứ ở đấy dần dần hiện lên trong tâm trí cô.

Có nơi là cô và bạn cùng phòng tay trong tay đi dạo, có nơi lại là cô đạp xe ngược gió.

Cô bản năng đi theo trí nhớ, cuối cùng đến trước thư viện, bước lên bậc thang, chậm rãi đi vào thư viện.

Thư viện rất yên tĩnh, có vài ba năm sinh viên đang an tĩnh đọc sách trong đó.

Cô vô thức nhìn về phía hai nơi trong cùng của thư viện, khi nhìn vào thì hình như còn có hai người nữa ở đó.

Chàng trai mặc áo tay ngắn màu trắng đang đọc sách với vẻ mặt tập trung và nghiêm túc. Cô gái ngồi bên cạnh anh rõ ràng không phải đến đây để học.

Cuốn sách trước mặt cô gái bất ngờ dựng đứng, cô nấp ở phía sau và răng rắc ăn bánh mì. Tự mình vui vẻ ăn, không quên cho vào miệng chàng trai nếm thử. Một nửa số đồ ăn vặt cô mang theo cũng được đưa vào miệng chàng trai.

Khuôn mặt của chàng trai bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ che mất, Thẩm Thiên Thiên không thể nhìn rõ, nhưng cô gái ấy rõ ràng là chính là cô.

Cô ngồi trên ghế trong thư viện một lúc, sau đó nhẹ nhàng dựa vào bàn, nhìn nghiêng về nơi chàng trai từng ngồi.

Chàng trai này, là anh sao?

Khi cô muốn nghĩ về ký ức này một lần nữa, đầu óc cô lại trống rỗng.

Thẩm Thiên Thiên bình tĩnh lại, thở dài một hơi và rời khỏi thư viện, dự định đi đến nơi tiếp theo mà cô nhớ ra.

Trên đường đến ký túc xá nữ có một rừng cây nhỏ, đôi bạn trẻ thường hôn nhau ở đây vào ban đêm. Thẩm Thiên Thiên không ngờ rằng giữa ban ngày ban mặt, có hai người đang ngồi trên ghế dính nhau không rời.

Thẩm Thiên Thiên cũng muốn phớt lờ họ, nhưng cô càng nhìn cô gái đang hôn càng có chút quen thuộc, nhìn kỹ lại, cô ấy không phải là bạn cùng phòng cũ của cô hay sao?

Số điện thoại di động trước đây của Thẩm Thiên Thiên đã bị thay đổi, nên rất nhiều bạn học cũ không thể liên lạc được, giờ đây đã gặp mặt được bạn cũ, cô sẽ không bỏ lỡ.

Nhưng người bạn cùng phòng này có vẻ đang bận.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Thiên Thiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Có phải cô nên đợi họ hôn xong rồi mới ôn lại chuyện xưa, hay cô nên cắt ngang họ?

Có lẽ hai người họ cũng cảm thấy có người đang theo dõi nên họ miễn cưỡng tách ra và cùng nhau nhìn Thẩm Thiên Thiên.

"A, Thiên Thiên?" Cô gái nhận ra Thẩm Thiên Thiên trong nháy mắt.

"Alice." Thẩm Thiên Thiên tươi cười chào hỏi.

Alice đẩy bạn trai ra và đến ôm Thẩm Thiên Thiên một cái ôm ấm áp: "Em yêu à, đã lâu rồi không gặp, em yêu vẫn đẹp như vậy." Cuối cùng, cô gái còn chuẩn bị để hôn lên môi Thẩm Thiên Thiên.

Thẩm Thiên Thiên vội vàng tránh ra, nụ hôn rơi xuống má cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà cô trốn nhanh, cô bạn ngoại quốc này đúng là nhiệt tình mà.

"Tớ đã ở Trung Quốc mấy năm rồi, còn cậu thì sao? Tại sao cậu vẫn còn ở trường?" Thẩm Thiên Thiên cười hỏi.

Alice nói: "Tớ vẫn đang học ở trường."

Bạn trai của cô gái đến, Alice giới thiệu bạn trai với Thẩm Thiên Thiên: "Đây là John, bạn trai mới của tớ."

Alice ham chơi, giờ đã có John là bạn trai, Thẩm Thiên Thiên mỉm cười vẫy tay chào hỏi.

______

Thẩm Thiên Thiên đã dành cả ngày để đi dạo quanh đại học G và nhớ lại rất nhiều thứ, nhưng ký ức về Phó Từ Hành vẫn rất mơ hồ.

Thỉnh thoảng, bóng dáng anh vụt qua, nhưng cô không thể nắm lấy.

Tại sao cô có thể nhớ được những chuyện khác, nhưng ký ức liên quan đến anh lại luôn mơ hồ như vậy?

Thẩm Thiên Thiên hỏi Alice liệu cô có biết Phó Từ Hành không, nhưng Alice lắc đầu và nói rằng cô ấy không biết người này.

Vào buổi tối, Alice gọi Thẩm Thiên Thiên đến quán bar mà họ thường đến khi còn đi học để uống một ly, Thẩm Thiên Thiên đáp lại: "Được, tớ tới ngay."

Có một con phố là nơi ăn uống vui chơi, từ đầu phố cuối phố đều lập lòe đèn, khói nghi ngút. Khi còn đi học, Thẩm Thiên Thiên và Alice thường đến đây chơi, cuộc sống lúc đó rất tùy tiện.

Thẩm Thiên Thiên đang ở bên cạnh quầy bar trên lầu và nhìn thấy Alice đang uống rượu với John, cô chậc chậc một tiếng, không làm phiền cô ấy nên quay lại và dựa vào quầy bar để gọi một cốc bia.

Thẩm Thiên Thiên nhấp một ngụm bia và nghe bài hát của ca sĩ dưới lầu, trong lòng có chút buồn bã. Cô lấy điện thoại ra, nghĩ ngợi lung tung, chụp ảnh sân khấu ở tầng dưới, gửi cho Phó Từ Hành.

Thẩm Thiên Thiên: Đoán xem tôi đang ở đâu?

Chắc hẳn anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng cô đã đến Mỹ.

Cô đợi năm phút vẫn không thấy anh trả lời, Thẩm Thiên Thiên có chút chán nản cất điện thoại, ngẩng đầu rót bia vào ly.

Trước đây cô thường đến quán bar này, nhưng bây giờ nhìn khung cảnh trước mắt có chút không quen.

Lúc đó cô một mình nơi đất khách quê người vẫn chưa biết gì, cô cảm thấy cô đơn lạc lõng, cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi. Sau khi làm quen với Alice, Alice thường đưa cô đi chơi.

Sau này nhìn thấy lối sống của Alice, Thẩm Thiên Thiên nhận ra rằng những gì cô đã gây ra thời cấp ba chưa gọi là phiền phức. Alice rất chịu chơi, cô ấy có thể ngủ với chàng trai cô vừa gặp ở quán bar, uống rượu rồi hôn, cuối cùng thuê một căn phòng để lên giường.

Thẩm Thiên Thiên cũng đã từng nghĩ đến việc phóng túng bản thân như thế, dù sao ở đây cũng không có ai quan tâm đến cô, nhưng rốt cuộc cô thấy mình không thể làm như vậy.

"Chào anh chàng đẹp trai, anh muốn lên giường với tôi không?"

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong tâm trí Thẩm Thiên Thiên, cả người cô như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ. Cô dường như đã nhớ lại cảnh tượng khi cô gặp Phó Từ Hành lần đầu tiên.

Chính tại quán bar này, cô cùng Alice đến chơi, cô tận mắt nhìn thấy Alice say sưa, sự hiếu kỳ lẫn nỗi cô đơn đã khiến cô bị cuốn vào, cô cũng muốn trải qua một cuộc mê đắm phóng đã.ng như vậy.

Sau đó, cô tùy tiện nắm lấy một người đang đi ngang qua cô.

Người đàn ông quay người lại, ánh đèn neon nhấp nháy, thời gian trên gương mặt anh ta trở nên đặc biệt rõ ràng, nhưng dù vậy cũng không che giấu được khuôn mặt tuấn tú và nghiêm nghị của anh.

Gương mặt anh tuấn góc cạnh, cùng đôi mắt đen láy, mang lại tính uy hiếp xa cách bẩm sinh khiến người khác không dám đến gần hay phạm thượng.

Thật đáng tiếc là khi Thẩm Thiên Thiên đã nông nổi, cô chỉ nhìn thẳng vào mặt người đàn ông và chào hỏi một cách lẳng lơ: "Chào anh chàng đẹp trai, anh muốn lên giường với tôi không?"

Chời quơi, hồi đó k.ích th.ích vậy sao?

Lúc này nghĩ lại, Thẩm Thiên Thiên thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào và không bao giờ chui ra nữa. Khi họ gặp nhau lần đầu, hóa ra mọi chuyện là như vậy sao?

Khi nghe được những lời này của cô, không biết trông anh như thế nào?

Thẩm Thiên Thiên gõ gõ đầu, làm thế nào cũng không nhớ nổi chuyện về sau phát triển ra sao.

Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một ly rượu, có người rót rượu vào. Thẩm Thiên Thiên định thần lại và quay lại nhìn người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô một cách khó hiểu.

Người đàn ông có mái tóc vàng, mắt xanh và râu quai nón, ngồi xuống bên cạnh cô một cách thuần thục, chào Thẩm Thiên Thiên bằng một thứ tiếng Trung Quốc có chút vặn vẹo: "Người đẹp à, một mình sao?"

À, thì ra là đến bắt chuyện.

Thẩm Thiên Thiên đẩy ly rượu lại cho anh ta, đang định mở miệng từ chối thì cô thoáng nhìn thấy Phó Từ Hành đang đi lên cầu thang.

Cô sững sờ một lúc, Phó Từ Hành đã nhìn thấy cô và sải bước tới.

"Anh yêu à, sao anh giờ mới tới?" Thẩm Thiên Thiên thuận thế nắm lấy cánh tay anh.

Người nước ngoài thấy Thẩm Thiên Thiên như vậy nên không muốn dây dưa nữa, liền cầm ly rượu rời đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn Phó Từ Hành, lại nhớ tới cảnh tượng đó.

Vậy nên mà nói, đôi khi quên đi cũng không phải là điều xấu, ít nhất là cô sẽ không thấy xấu hổ.

Thẩm Thiên Thiên mím môi hỏi: "Anh... làm sao anh biết tôi ở đây?"

Anh nhướng mắt nhìn cô, đưa tay giơ điện thoại lên, chính là bức ảnh lúc nãy cô gửi cho anh: "Không phải để tôi đoán xem em đang ở đâu sao? Tôi tìm thấy em rồi."

Tôi tìm thấy em rồi.

Những lời nói rõ ràng và lạnh lùng ấy lại khiến Thẩm Thiên Thiên cảm thấy nóng mặt và xúc động không thôi.

Cô mím môi cười nói: "Chỉ từ một bức ảnh, anh đã biết tôi ở đây sao?"

Phó Từ Hành nhướng mắt nhìn ca sĩ đang hát ở dưới lầu, chậm rãi nhướng mày: "Chúng ta đã gặp nhau ở đây." Cho nên vừa nhìn thấy bức ảnh, anh liền biết là cô ở đây.

Thẩm Thiên Thiên đỏ mặt và giả vờ như không biết gì: "À thế à?" Cô đảo mắt trái phải tứ tung nói với anh: "Tôi thực sự không nhớ gì hết, hehehe."

Phó Từ Hành liếc cô một cái, Alice ở một bên cuối cùng cũng rời khỏi bạn trai mà đi tới, cô gái nhìn thấy Phó Từ Hành thì kinh ngạc: "Oa, Keynes, anh cũng ở đây à? Anh tới đây để tìm Thiên Thiên sao? Hai người vẫn ở cùng nhau hỏ?"

Thẩm Thiên Thiên nhìn Alice: "Không phải cậu nói không biết anh ấy sao?"

Alice vẻ mặt khó hiểu nhìn Thẩm Thiên Thiên: "Cậu nói gì vậy? Đương nhiên là tớ biết Keynes, anh ấy là học trưởng của chúng ta mà."

À, Thẩm Thiên Thiên biết tên tiếng Anh của Phó Từ Hành là Keynes, nhưng Alice chỉ biết cái tên Keynes, không biết cái tên Phó Từ Hành.

Mọi người ngồi vào gian ghế, Alice gọi một chai rượu khác. Khung cảnh xa hoa trụy lạc vừa thế nào lại hợp bầu không khí, Thẩm Thiên Thiên cầm lấy ly rượu đưa cho Phó Từ Hành: "Uống không, ngài Phó?"

Phó Từ Hành cầm lấy ly rượu mà cô đưa, nói: "Được." Giọng anh hơi trầm, khi hòa vào âm nhạc lại trở nên thanh thoát.

"Cái gì cơ?" Thẩm Thiên Thiên không nghe rõ.

Đôi mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm, tia sáng trong mắt anh như cuồn cuộn sóng ngầm, tựa hồ như có một cơn lốc có thể hút người ta vào.

Cô hiểu ý anh rồi.

Cô cụp mắt, cúi đầu uống cạn rượu trong ly, giọng nói mang theo nụ cười khó hiểu, nhẹ giọng gọi: "À, là được."

"Ừ." Phó Từ Hành lăn lăn yết hầu, trong mắt ánh lên sự ấm áp nhìn cô.

Đối diện Alice dựa vào vòng tay của bạn trai, nhìn bầu không khí giữa hai người đối diện rõ ràng là vô cùng mập mờ, thế mà vẫn giữ vững lý trí, cô chỉ biết chậc chậc lắc đầu nói nhỏ: "Người Trung Quốc thật là kín đáo mà."

Nếu là cô thì đã nhào vào rồi.

______
Bình Luận (0)
Comment