Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 27

"Nếu như lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để chúng ta ở bên nhau thì sao?"

Trước sự nghiêm túc của Phó Từ Hành, đến lượt Thẩm Thiên Thiên trố mắt sững sờ. Cô liế.m môi cười khan: "Nhưng tôi vừa mới ly hôn, cùng anh nói chuyện kết hôn như thế này, có phải... hơi sớm không?"

Anh im lặng một lúc, nhưng lông mày dịu lại: "Điều em vừa lo không phải là vấn đề, hãy cứ sống ở nơi em muốn. Nhưng đây không phải là lý do để em từ chối anh."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Cố chấp thứ hai không ai chủ nhật.

"Giao thông bây giờ phát triển đến vậy mà, dù cho anh ở Bắc bán cầu thì chỉ cần em gọi là anh có thể ngay lập tức bay đến bên cạnh em." Anh nghiêm nghị nói: "Khoảng cách không là vấn đề."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Sao mà đỡ được?

"Nếu bây giờ em nghĩ chúng ta ở bên nhau là hơi sớm, vậy thì đợi đến lúc em nghĩ không còn sớm chứ sao giờ." Anh nghiêm túc hỏi: "Còn vấn đề nào khác nữa không?"

Thẩm Thiên Thiên tròn mắt, cô ngẩn ngơ lắc đầu.

"Vậy thì ăn thịt đi, sắp nguội rồi."

Thẩm Thiên Thiên: "Ừm."

Sau khi ăn xong, Phó Từ Hành chở cô trở lại công ty, còn rất tận tình giải thích cho cô về lịch trình của mình: "Ngày mai anh đi Ý, ngày mốt anh về có thể mời lại em ăn tối."

Thẩm Thiên Thiên khóe miệng giật giật: "Mời lại?"

"Hôm nay em mời anh, tất nhiên anh sẽ mời lại em vào ngày khác. Có qua có lại."

"Được rồi." Thẩm Thiên Thiên gật đầu, nhưng trong lòng lại than thở, cô thừa biết tất cả những gì anh muốn là tiến triển đây mà.

Sau khi tạm biệt, Thẩm Thiên Thiên chậm rãi bước lên lầu trong công ty, cô gọi hệ thống ra, phát hiện hôm nay dù cô đã dành phần lớn thời gian với Phó Từ Hành nhưng lại không thu được chút năng lượng hào quang nào.

"Sao vậy trời? Chẳng lẽ hôm nay bị ta đả kích nên anh ấy không có tình cảm sao?" Thẩm Thiên Thiên buồn bực.

[Ký chủ, 50% năng lượng hào quang cuối cùng không còn là thu nhập của những dao động cảm xúc nữa.]

"Hả? Vậy là cái gì?" Thẩm Thiên Thiên tò mò.

[Khụ khụ, thì là được người mang năng lượng chủ động hôn.]

"Nà ní?" Thẩm Thiên Thiên kinh ngạc: "Bớt giỡn nha."

Những người mang năng lượng hiện được biết là Phó Từ Hành, Sở Hạc Nguyên, Thịnh Lạc và Giang Lâm, miễn cưỡng thêm con chó A Hoàng nữa.

Cô rốt cuộc sẽ tìm ai trong số những người này để hôn? Không ai thích hợp cả!

Thẩm Thiên Thiên cảm thấy hệ thống này đúng là một cái hố mà!

[Ký chủ, trên thực tế thì chỉ cần cô chấp nhận Phó Từ Hành và hôn anh ấy vài lần là đã có năng lượng hào quang rồi.]

Thẩm Thiên Thiên giật giật khóe miệng, hôn vài cái thôi á, đừng tưởng là hệ thống thì muốn nói gì là nói nha.

Ngay khi Thẩm Thiên Thiên không còn muốn phản pháo với cái hệ thống "uy tín" này nữa thì cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Giang Lâm.

"Thiên Thiên, bây giờ cô đang ở đâu?" Âm thanh bên anh có vẻ hơi ồn ào.

"Tôi đang ở công ty, có chuyện gì không?"

"Bác gái bị thương, có muốn tới xem xem một chút không?"

"Mẹ tôi?" Thẩm Thiên Thiên sửng sốt: "Bà ấy xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện hơi phức tạp, tốt hơn hết là cô nên trực tiếp đến đây." Giang Lâm nói, báo địa chỉ cho Thẩm Thiên Thiên.

"Được rồi, đợi chút, tôi đi ngay." Thẩm Thiên Thiên trả lời, cúp điện thoại, xoay người rời khỏi công ty.

Giang Lâm và Thẩm Mỹ Đình hiện đang ở trung tâm y tế gần tiểu khu. Vẫn còn nhiều cảnh sát ở đây, như thể có chuyện gì đó xảy ra.

Thẩm Thiên Thiên gạt đám đông sang một bên và bước vào, nhìn thấy Thẩm Mỹ Đình đang ngồi ôm tay trên ghế, Giang Lâm dường như đang nói chuyện với cảnh sát.

"Mẹ?" Thẩm Thiên Thiên sải bước đến bên cạnh bà: "Chuyện này... Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Thiên Thiên." Nhìn thấy con gái, Thẩm Mỹ Đình trong tiềm thức muốn giấu đi cánh tay đang băng bó của mình, nhưng vết thương vừa kéo đi, sắc mặt bà liền tái nhợt, hít sâu một hơi.

Thẩm Thiên Thiên tức giận nói: "Mẹ giấu cái gì mà giấu, băng bó như thế này cơ mà, con không có mù mà không nhìn thấy." Cô vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay bà, cô không còn nhìn vết thương của bà nữa.

Thẩm Mỹ Đình gượng cười: "Mẹ đâu định giấu."

Giang Lâm từ bên kia đi tới: "Thiên Thiên, cô tới rồi."

"Bác sĩ Giang, xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Thiên Thiên nhìn Giang Lâm.

Giang Lâm nói: "Nhà cô bị kẻ trộm đột nhập, khi bác gái về thì tình cờ bắt gặp tên trộm lấy thứ gì đó, bác cứ đuổi theo để lấy lại đồ của cô, cuối cùng lại bị tên trộm làm cho bị thương."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Mỹ Đình.

Thẩm Mỹ Đình có vẻ hơi tự đắc: "Mấy anh bảo vệ ở khu này toàn ăn lương khô hay gì mà lại để cho kẻ trộm vào. May mà mẹ quay về kịp thời bắt gặp được tên trộm, nếu không những thứ có giá trị trong nhà đã bị lấy trộm hết rồi."

"Thẩm Mỹ Đình à, mẹ có biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào không?!" Thẩm Thiên Thiên tức giận đến mức gọi tên mẹ cô: "Tiền quan trọng hơn hay là tính mạng của mẹ quan trọng hơn? May mà mẹ chỉ bị thương ở tay, lỡ như hắn có hung khí xiên mẹ một phát thì mẹ sẽ ra sao?"

Thẩm Mỹ Đình bị con gái khiển trách, chút kiêu ngạo trên mặt biến mất, bà cúi đầu: "Mẹ chỉ muốn lấy lại đồ của con thôi mà..."

Thẩm Thiên Thiên bốc hỏa, Giang Lâm nhanh chóng kéo cô lại để trấn an: "Thiên Thiên, đừng tức giận nữa, bác gái cũng vì có ý tốt. Cũng may là đã bắt được tên trộm, bác gái cũng không bị thương quá nặng, mọi chuyện đều ổn cả rồi."

Cảnh sát ở đằng kia đi tới, tra hỏi đôi chút với Thẩm Mỹ Đình, Thẩm Thiên Thiên thắc mắc: "Nhà tôi là khóa vân tay, làm sao kẻ trộm vào được?"

Cảnh sát cho biết: "Theo điều tra của chúng tôi, có vẻ như mẹ cô đã quên khóa cửa khi ra ngoài."

Thẩm Mỹ Đình cúi đầu cắn rứt lương tâm: "Mẹ chỉ muốn đưa A Hoàng đi dạo trong tiểu khu, nhưng mẹ vội quá nên quên khóa cửa." Bà trước giờ khi ra ngoài thường không có thói quen khóa cửa, vì dù sao lúc nào cũng có người ở nhà.

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Sau khi chuyện ở đây giải quyết xong xuôi, Thẩm Thiên Thiên buồn bực đỡ Thẩm Mỹ Đình: "Đi thôi, về nhà xem sao."

Thẩm Mỹ Đình nhìn Thẩm Thiên Thiên muốn nói nhưng lại thôi.

Lần trước có một con mèo chếc do người giả mạo shipper giao đến, lần này lại có kẻ trộm đến thăm nữa chứ, dịch vụ an ninh tiểu khu này quả thực không ra hồn ra dáng gì. Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ, không chừng sống ở một nơi khác cho rồi.

Còn có Giang Lâm đi cùng, anh một mực muốn đưa hai mẹ con cô lên lầu, Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy căn nhà bị lật tung trông rất bừa bộn, đặc biệt là phòng ngủ, ngăn kéo bị mở ra, quần áo vứt lộn xộn trên đất.

Thẩm Thiên Thiên thấy nhức nhức cái đầu à!

"Thiên Thiên, mẹ xin lỗi, tất cả đều là lỗi của mẹ." Thẩm Mỹ Đình thì thào: "Lần sau nhất định mẹ sẽ chú ý."

"Căn nhà đã thành như thế này rồi, trong thời gian ngắn cũng không dọn dẹp được, vậy đêm nay cô và bác cứ qua ở lại nhà tôi cũng được." Giang Lâm đề nghị: "Nhà tôi còn dư mấy phòng."

"Không cần đâu." Thẩm Thiên Thiên vội nói: "Tôi sẽ đưa mẹ ra khách sạn trước, không làm phiền đến anh nữa."

Giang Lâm sờ sờ mũi, bất lực cười: "Thiên Thiên, cô có hơi khách sáo rồi."

Thẩm Mỹ Đình thì thào: "Thật ra ở nhà bác sĩ Giang cũng được..." Thẩm Thiên Thiên trừng mắt nhìn bà, bà che miệng lại: "Mẹ chưa nói gì hết."

"Không phải là khách sáo mà là mẹ tôi đã làm phiền anh nhiều rồi, cho nên tôi càng không tới nhà anh làm phiền." Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, nếu anh không tình cờ trở về, không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra."

"Được rồi." Giang Lâm gật đầu: "Vậy tôi sẽ đưa cô và bác đến đó trước. À phải rồi, A Hoàng đâu?"

Thẩm Thiên Thiên nhìn mẹ: "Con chó đâu?"

Thẩm Mỹ Đình cũng có chút sững sờ, đúng rồi, con chó đâu mất tiêu rồi?

Thịnh Lạc, người đang bị bỏ quên trong trung tâm y tế: "..." Éc ô éc!______

Ban đầu Thịnh Lạc theo mẹ vợ đi dạo trong tiểu khu, khi chuẩn bị quay về thì kết quả là bắt gặp một tên đàn ông khả nghi lén la lén lút, anh ngay lập tức ngửi thấy mùi của Thẩm Thiên Thiên.

Theo bản năng, anh sủa về phía tên đàn ông khiến Thẩm Mỹ Đình chú ý.

Trong lúc hoảng loạn, tên đàn ông đó đã đánh rơi một mảnh đồ lót trên người, Thẩm Mỹ Đình nhìn vào, đó không phải là của con gái bà sao?

Làm thế nào mà quần áo của Thẩm Thiên Thiên lại có thể ở trên người của tên đàn ông hèn hạ này? Thịnh Lạc giận dữ, nhe răng trợn mắt và gào lên với tên đàn ông, Thẩm Mỹ Đình cũng kịp phản ứng và hét lên: "Có trộm."

Thịnh Lạc chạy đến cắn vào bắp chân tên đàn ông, mùi hôi thối từ tên đàn ông bốc lên đầy khoang miệng, nhưng anh nhất quyết không buông.

Thấy có con chó xông lên, Thẩm Mỹ Đình lao tới giật túi đồ từ đàn ông, nhưng trong lúc ẩu đả, bà đã bị con dao găm mà tên trộm lấy ra quẹt phải.

Thịnh Lạc cũng bị tên trộm đá bay, suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Ban đầu, Thịnh Lạc theo chân Thẩm Mỹ Đình đến trung tâm y tế, nhưng lúc đó có rất nhiều người, nào là bác sĩ nào là cảnh sát nên Thịnh Lạc vô tình bị lãng quên.

Rồi anh ngủ gục dưới băng ghế.

Kết quả là khi tỉnh dậy, anh thấy mình đã bị lãng quên.

Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Thịnh Lạc cảm thấy sức lực của mình đã hồi phục rất nhiều, anh lẻn ra ngoài khi các bác sĩ và y tá trong trung tâm y tế không chú ý.

Trung tâm gần tiểu khu, chỉ cần băng qua một con đường là có thể về nhà.

Anh đang suy nghĩ về đường về nhà, nhưng anh không để ý rằng anh đã đi đến giữa đường, khi anh vừa định thần lại thì một chiếc ô tô đã lao thẳng vào anh và đã quá muộn để có thể tránh.

"Rầm!"

Tại thời điểm bị tông, Thịnh Lạc thậm chí không cảm thấy đau, nhưng anh cảm thấy như thể nội tạng của mình bị đập nát thành nhiều mảnh.

Đau quá!

Thế giới đen trắng trước mắt đột nhiên xuất hiện một màu đỏ tươi. Anh dường như nhìn thấy Thiên Thiên của anh đang chạy về phía anh trong sự khiếp sợ.

Anh như được cô ôm vào lòng một cách dịu dàng, thậm chí anh còn cảm thấy tay cô đang run lên.

"A Hoàng!!!" Cô gọi tên anh cùng với tiếng khóc nức nở.

Một giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mặt, Thịnh Lạc chật vật nhấc mi, nhìn thấy cô nước mắt đầm đìa. Anh thè lưỡi liế.m nhẹ những giọt nước mắt trên cằm cô.

Anh rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh của mình lại đang trôi qua, cái cảm giác tách rời nhỏ nhoi đó khiến anh bất lực.

Đừng khóc, Thiên Thiên. Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh sẽ không thể đồng hành cùng em trong tương lai.

Mỗi khi con chó liế.m cô, năng lượng hào quang trên bảng điều khiển hệ thống sẽ nhảy lên, tăng 0,1% mỗi lần.

Cho đến khi con chó trên tay cô không còn cử động nữa.

Cùng lúc đó, Thịnh Lạc, người đã nằm trong bệnh viện hơn nửa năm, đã cử động các ngón tay một cách chật vật, sau đó từ từ mở mắt.

Nơi này là... một căn phòng trong bệnh viện?

Thịnh Lạc khó nhọc đưa tay lên, khi nhìn thấy đó là bàn tay con người, trái tim anh như vỡ òa trong sung sướng.

Anh đã trở lại thành người!

Nhưng mà anh còn chưa kịp vui vẻ thì ngay sau đó anh lại cảm thấy linh hồn mình rời đi, giống như khi linh hồn anh rời khỏi cơ thể của A Hoàng vừa rồi.

Cùng lúc đó, anh nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Thiên.

"A Hoàng à, cố chịu đựng, chị nhất định sẽ cứu được em."

"Dù em tàn tật hay xấu xí cũng không quan trọng, em mãi là A Hoàng của chị."

"Em phải tỉnh dậy, A Hoàng."

Như thể anh đã được chỉ dẫn, bàn tay đang giơ lên ​​của Thịnh Lạc từ từ hạ xuống, anh nhắm mắt lại, hệt như anh chưa từng tỉnh dậy.

A Hoàng được đưa đi cấp cứu kịp thời, sau những nỗ lực của bác sĩ và tiếng gọi thân thương của Thẩm Thiên Thiên, anh đã sống lại.

______
Bình Luận (0)
Comment