Trọng Nham

Chương 100

– Phục

Suy nghĩ đầu tiên của Trọng Nham là: Trương Hách điên rồi.

Nếu không điên thì ai có thể làm ra loại chuyện này, chỉ vì một bức họa hay mấy món đồ cổ, thật sự có thể khiến cho người ta tâm thần mất trí đến mức độ này sao? Trước khi sự việc xảy ra, Trương Hách đã khổ tâm đầu tư kinh doanh ở thủ đô mấy năm, vẫn luôn giữ hình tượng thương nhân chính phái đứng đắn. Hiện giờ toàn bộ đều trở mặt, giống như uống rượu hùng hoàng*, bỗng nhiên liền hiện nguyên hình, thật sự khiến người kinh ngạc. (Rượu hùng hoàng: rượu được uống trong ngày tết Đoan ngọ của người Hán, rượu này dễ say, có tác dụng giải độc, khắc chế vết cắn của rắn độc, côn trùng…)

Trọng Nham suy đoán trong chuyện này có lẽ còn có ẩn tình nào đó, khả năng đã chọc trúng chỗ nhọt không thể chịu nổi của Trương Hách, kích thích hắn ta cuồng tính đại phát, ngay cả bề ngoài ngụy trang cẩn thận ẩn thân cũng không thèm để ý tới.

Trọng Nham phục hồi tinh thần, hỏi Lý Duyên Lân: “Phòng kho nổ tung, đồ đạc bên trong có bị phá hủy không?”

Lý Duyên Lân lắc đầu: “Anh cũng không biết nữa? phòng kho Lý gia đều để đồ đạc của ông bà nội, trong nhà ngoại trừ hai ông bà ra cũng chỉ còn cha có thể đi vào, ngay cả mẹ anh cũng không có tư cách.”

Trọng Nham không khỏi đồng tình với Trình Du. Bà ta dầu gì cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, gả tới Lý gia được hơn hai mươi năm, lo liệu gia vụ, sinh dục nhi tử… gần hết nửa đời người mà trong cảm nhận của 2 ông bà già kia, bà ta chả khác gì người ngoài.

Lý Duyên Lân từ biểu tình của Trọng Nham có thể đoán được phần nào suy nghĩ của cậu, tự giễu mỉm cười: “Đoán không ra đúng không, mọi chuyện trong nhà đều là do ông nội định đoạt, bà nội cũng rất ít khi có quyền lên tiếng chứ đừng nói là mẹ anh. Lý gia luôn bị coi là gia đình cổ hủ, chính là trọng nam khinh nữ tới mức cổ hủ …Anh cũng không biết nói gì cho phải.” Rốt cuộc vẫn là trưởng bối nhà mình, cho dù trong lòng không tán thành, anh cũng không có khả năng oán giận trước mặt trưởng bối.

Điểm này Trọng Nham ngược cũng biết một chút, trong mắt lão già kia, con trai là để bồi dưỡng thành trụ cột gánh vác trọng trách gia đình, con dâu gì đó không có người này thì có người kia, ông ta luôn không để vào mắt.

“Về sau anh trai anh tiếp quản Lý thị, hảo hảo hiếu thuận với mẹ anh là được rồi.” Trọng Nham cảm thấy Trình Du có thể kiên trì ở Lý gia hơn hai mươi mấy năm, niềm tin vững chắc để bà ta dựa vào chính là một ngày kia con trai mình sẽ lên vị trí gia trưởng. Đương nhiên, lấy thân phận và sức khỏe của bà ta, chờ được tới ngày đó tuyệt đối không thành vấn đề.

Lý Duyên Lân bất đắc dĩ nhìn cậu: “Cho nên thực sự đã xảy ra chuyện gì anh cũng không rõ lắm. Nhưng nghe mẹ anh nói, tối qua trong nhà có không ít người tới, hỗn loạn vô cùng. Đa phần là cảnh sát. Hơn nữa ông bà nội đều bị kinh hách, chỉ sợ hiện tại trong nhà vẫn chưa ổn định được.”

Trọng Nham âm thầm suy đoán khả năng Trương Hách bị sa lưới có bao nhiêu phần trăm. Phòng kho bị nổ tung, Trương Hách hẳn sẽ không nhờ người khác vào tìm đồ giúp mình, cho dù có thuê xã hội đen cũng không nhất định phân biệt được đồ cổ thật giả. Trương Hách vào phòng kho, đồ vật đầu tiên muốn tìm hẳn là bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ.

Cũng không biết bức họa này có huyền cơ gì…

Trọng Nham cẩn thận nhớ lại bức họa mình từng nhìn thấy trong phòng kho Lý gia, cậu không có tế bào nghệ thuật, đừng nói tới phân biệt thật giả, cho dù là hai bức tranh của 2 họa sỹ hiện đại đưa tới trước mặt, cậu cũng không nhìn ra được ai tài hoa hơn ai.

Trọng Nham thở dài: “Nếu hung thủ là họ hàng nhà các người… sẽ thế nào?”

Lý Duyên Lân rất không thích nghe Trọng Nham nói “nhà các người” nhưng nghĩ lại, đối với Trọng Nham sự tồn tại của Lý gia không phải là thế sao? Đừng nói coi Lý gia trở thành nhà mình mà ngay cả một chút quan hệ thân thích cũng không có. Trọng Nham đã lên thủ đô được gần hai năm, chưa một lần đi ngang qua Lý gia, cũng chưa từng gặp mặt ông bà nội anh. Nghe anh hai nói, thời gian trước Trọng Nham và cha còn có chút qua lại, đến anh cũng từng cho rằng quan hệ giữa hai người họ có thể sẽ được cải thiện, nhưng kết quả, mối quan hệ vừa mới được bồi dưỡng cũng bởi vì chuyện bất ngờ bùng nổ trong phòng bệnh đã triệt để phá hủy hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người.

Chỉ số EQ của cha anh thực sự quá kém! Lý Duyên Lân ghét bỏ suy nghĩ, đều là do ông bà nội chiều hư, đến giờ già rồi mới trở nên đứng đắn được một chút, nhưng kỳ thật trong bản chất vẫn là cái đức hạnh kia. Chỉ biết nhận tốt đẹp của người khác cho mà chưa từng nghĩ tới sẽ đối tốt lại với người ta, mà chính ông ấy cũng không biết làm thế nào mới là đối tốt với người khác, nói trắng ra căn bản ông ấy không biết thế nào gọi là trả giá.

Lấy chuyện của Trọng Nham để nói, Lý Thừa Vận trừ bỏ cho Trọng Nham nhà đẹp, xe xịn cũng chỉ còn biết cho tiền, kỳ thật điều Trọng Nham muốn có nhất chính là giao lưu tình cảm giữa hai cha con. Điểm này, ngay cả anh và anh hai đều nhìn ra, nhưng đứng ở lập trường bọn họ, sẽ không hảo tâm mà đi nhắc nhở Lý Thừa Vận.

Đáng tiếc, chỉ số EQ của Trọng Nham cũng không cao, dù một yêu cầu nhỏ cũng không nói ra miệng, kỹ năng làm nũng bán manh hoàn toàn tụt xuống trị số âm. Tính cách ương ngạnh bướng bỉnh đến chết không chừa, còn không biết khiêm tốn đi theo học hỏi Lý Ngạn Thanh hai chiêu. Kết quả, hai người như hai con dê qua cầu không ai nhường nhịn ai, quan hệ tự nhiên sẽ càng trở nên căng thẳng.

Lý Duyên Lân thoáng cảm thấy áy náy. Nếu anh có thể thay Trọng Nham giải thích với Lý Thừa Vận hai câu, có lẽ quan hệ giữa Trọng Nham và Lý gia sẽ không tệ như bây giờ. Nhưng có tiền cũng không biết trước được tương lai, khi đó không phải mình rất chướng mắt với Trọng Nham sao? Thậm chí còn cố ý tìm người tới đánh cậu ấy, làm gì có chuyện sẽ giúp Trọng Nham nói tốt?

Trọng Nham không biết trong đầu Lý Duyên Lân đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy anh sững sờ ngồi đó, nhịn không được lại hỏi lại: “Nếu là do nội – tặc gây ra, nhà các người sẽ xử lý thế nào?”

Lý Duyên Lân lắc đầu: “Trước kia chưa từng phát sinh loại chuyện này, rất khó nói.”

Trọng Nham hơi rũ mắt xuống, che đi tia trào phúng nơi đáy mắt. Cậu suýt nữa thì quên mất, đám nhà giàu như Trương gia, Lý gia đều vô cùng sĩ diện, chuyện gì có thể lén lút xử lý tuyệt đối sẽ không để lộ ra bên ngoài. Ví dụ với những chuyện đuối lý sẽ bỏ ra một số tiền bồi thường, hoặc là ký một hợp đồng có lợi cho đối phương coi như đền bù, rồi bắt ép người ta ký những hợp đồng trái pháp luật gì đó… tự nhiên là bị bọn họ vung tiền ra bịt miệng, che dấu toàn bộ với người ngoài.

Trọng Nham và Lý Duyên Lân cụng ly với nhau, nghĩ thầm chuyện này mấu chốt hẳn nằm trong tay Lý Thừa Vận. Nếu ông ta có thể nhịn xuống, cam nguyện ngậm bồ hòn làm ngọt đổi lấy lợi ích của Lý thị, vậy thì chuyện này tám chín phần mười sẽ từ chuyện lớn hóa nhỏ. Còn nếu ông ta không nhịn được, chỉ sợ sự tình sẽ càng trở nên phiền phức hơn. Trọng Nham có chút chờ mong Lý Thừa Vận sẽ có phản ứng như thế nào, dù sao hành động của Trương Hách suýt nữa đã làm tuyệt hậu Lý gia.

Nói không chừng Lý Thừa Vận lúc này đang rơi vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt ấy chứ. Cân đo đong đếm giữa một bên là lợi ích dụ hoặc, một bên là đám con trai từng gặp cực khổ nguy hiểm.

Bên nặng bên nhẹ, mỗi người mỗi suy nghĩ sẽ không có cùng lựa chọn.

Vừa nghĩ như vậy, Trọng Nham lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

Lý Duyên Lân về rồi, Tần Đông Nhạc vẫn thấy Trọng Nham như có điều suy nghĩ, nhịn không được lại bật cười: “Chuyện Lý gia em quan tâm như vậy làm gì?”

Trọng Nham lười biếng dựa vào thành sô pha: “Em không phải đang quan tâm bọn họ, em chỉ là lo lắng bọn họ sẽ liên lụy tới em. Em không muốn sẽ bị bắt cóc thêm lần nữa… Vinh quang Lý gia đã không được hưởng, ngược lại còn bị ăn mệt nhiều như vậy, thật sự lỗ vốn. Điều này trái với thói quen tư duy thương nhân của em.”

Tần Đông Nhạc nghĩ nghĩ nói: “Nếu em thật sự muốn biết, anh có thể tìm người hỏi thăm tin tức cho em.”

Trọng Nham hai mắt sáng ngời: “Tìm ai?”

Tần Đông Nhạc xách cậu từ trên ghế đứng lên: “Đi thôi, dẫn em tới một nơi. Em cũng vừa ăn tối xong, coi như ra ngoài đi dạo tiêu thực.”

“Đi đâu vậy?”

Tần Đông Nhạc thần bí hề hề nói: “Đi rồi biết.”

Nơi Tần Đông Nhạc dẫn cậu tới là một club tư nhân, an ninh chặt chẽ không dễ đi vào. Chỗ này, quả thật đời này Trọng Nham chưa từng tới bởi vì cậu còn chưa đủ tư cách. Nhưng đời trước, cậu lại là khách quen của nơi này, cho nên quy củ ở đây đều rất quen thuộc. Thấy Tần Đông Nhạc bộ dạng hớn hở dẫn cậu đi vào, trong lòng cảm thấy anh hết sức buồn cười.

Hai người lên tầng cao nhất, Tần Đông Nhạc quen thuộc đẩy cửa một phòng riêng ra, Trọng Nham nhìn thấy bên trong có vài nam nhân trẻ tuổi đang ngồi tụ tập bên trong, có người cậu quen như Triệu Sấm, Lưu Đông từng tới bệnh viện thăm cậu, còn lại cậu đều không biết, có mấy nam nhân còn ôm ôm ấp ấp nam hài nữ hài xinh đẹp, mấy người đó có thân phận gì không cần nói cũng biết.

Trọng Nham nhíu mày.

Được rồi, kiếp trước khi cậu tới đây cũng là dạng đức hạnh này, nhưng sau khi sống lại, không biết có phải do tuổi tác không mà lúc này nhìn thấy hình ảnh như vậy liền cảm thấy đặc biệt chướng mắt, trong lòng càng mất hứng, thầm nghĩ Tần Đông Nhạc quen loại bạn bè gì thế này? Khẳng định anh ấy từng tới nơi này, chẳng lẽ trước kia tới đây cũng đều như vậy sao?

Trọng Nham vừa nghĩ như vậy, trong lòng lại càng buồn bực.

Tần Đông Nhạc đi ở phía trước cậu, không chú ý tới sắc mặt của Trọng Nham. Nhưng Triệu Sấm Lưu Đông ngồi trong phòng lại nhìn thấy rõ ràng, lúc trước còn cho rằng mối tình của Tần Đông Nhạc là kiểu cuồng nhiệt tiếp lãnh đạm, hiện tại nhìn thấy sắc mặt Trọng Nham thay đổi, nhất thời cảm thấy mỗi tình của chiến hữu coi như có hy vọng viên mãn.

Tần Đông Nhạc kỳ quái thấy hai người Triệu Sấm Lưu Đông đồng thời nhướn mày nhìn về phía mình, nói: “Tao đoán bọn mày ở đây.”

Lưu Đông không để ý tới anh, lại hướng ra phía sau nhìn Trọng Nham cười nói: “Tiểu lão bản, mấy ngày không gặp, sức khỏe cậu thế nào rồi?”

Bởi vì biết hai người họ đã xuất lực tham gia giải cứu con tin nên ấn tượng của Trọng Nham đối với hai người họ khá tốt, mỉm cười gật đầu nói: “Đã tốt hơn nhiều, cảm ơn anh.”

“Khách khí cái gì.” Lưu Đông tươi cười kéo cậu ngồi xuống ghế, lại gọi phục vụ mang thêm đồ ăn tới.

Tần Đông Nhạc có chút buồn bực nhìn thằng bạn, quay đầu hỏi Triệu Sấm: “Nó chưa ăn đủ?”

Triệu Sấm lại vươn tay vỗ vỗ vai anh: “Mày được đó. Mấy ngày không gặp, rất có tiến triển.”

“Nhàm chán.” Tần Đông Nhạc tức giận gạt móng vuốt của thằng bạn ra: “Có chuyện tìm mày đây.”

Triệu Sấm nghĩ nghĩ: “Muốn hỏi hành động tối qua của bọn tao?”

Tần Đông Nhạc gật đầu.

Triệu Sấm nghĩ nghĩ, nói mấy câu với những người khác trong phòng, rồi dẫn bọn họ sang phòng bên cạnh. Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang rượu lên liền lui ra ngoài. Triệu Sấm nhìn Trọng Nham nói: “Cậu là người Lý gia, tình hình bên đó hẳn cậu cũng biết chút ít, lão phu nhân nhà đó họ Trương, là người Trương gia, đúng không?”

Trọng Nham gật đầu.

“Chuyện bây giờ cũng đã kết thúc, nói cho mấy cậu cũng không sao.” Triệu Sấm nghĩ nghĩ rồi nói: “Gã họ Lâu có một nông trường, cùng đám tình nghi có liên quan, mấy cậu cũng biết đúng không? Nhưng khi bọn tôi ập vào, chỉ bắt được một đám tiểu lâu la cùng mấy tên đầu mục. Một tên Vương Tập, một tên họ Tề.”

Trọng Nham tâm nói: Vương Tập là tâm phúc của Trương Hách, có gã ở đó, chuyện này không thoát được có liên quan tới Trương Hách.

“Hiện tại chỉ biết chủ nông trường họ Lâu, nhưng gã này vẫn chưa thấy lộ diện, chuyện này có liên quan trực tiếp tới gã hay không, cảnh sát còn đang tiếp tục điều tra. Còn Vương Tập, gã là trợ lý riêng của Trương Hách.”

Trọng Nham hỏi lại: “Vậy còn chuyện Lý gia nổ gas?”

Triệu Sấm lắc đầu: “Chuyện này tôi biết không nhiều lắm. tối hôm ấy, mai phục ở đó đều là người của Bạch lão tướng quân.”

“Mai – Phục?!” Trọng Nham lắp bắp kinh hãi, lập tức cảm thấy việc này cmn không phải chính là thợ săn đặt bẫy bắt mồi đó sao? Nhưng cái bẫy lại không quá cao cấp: trong nhà người già người trẻ đều có việc ra ngoài, đám con cháu lại đang ở bệnh viện, ngay cả quản gia cũng ra ngoài đưa cơm tới bệnh viện. Trong nhà chỉ có vài nữ giúp việc…

Chậc, trừ bỏ cái tên Trương Hách đỏ mắt muốn tìm đồ tới mất suy nghĩ ra thì ai sẽ chủ động nhảy vào cái bẫy nhìn là thấy như vậy chứ?!

“Bắt được chủ mưu? Có phải Trương Hách không?”

Triệu Sấm lắc đầu: “Điều này không rõ ràng lắm, bên phía cảnh sát đều không để lộ một chút tin tức gì.”

Chạy một vòng lớn, cuối cùng vẫn không biết Trương Hách rốt cuộc đã bị sa lưới hay chưa, trong lòng Trọng Nham thật sự như đang bị mèo cào.

Tần Đông Nhạc đề ra chủ ý: “Nếu không em có thể trực tiếp hỏi Lý Thừa Vận.”

Trọng Nham hứng thú rã rời lắc đầu: “Quên đi.”

Dù sao trọng điểm đối phó của Trương Hách cũng không phải là mình, vậy thì có gì mà phải gấp gáp? Ít nhất còn tấm chắn Lý gia che ở phía trước mình mà.

Trọng Nham tự an ủi: thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên.

Hết
Bình Luận (0)
Comment