Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 38

Xem mắt

Dù Triệu Tịch đã nhiều lần trốn tránh, Bạch Vũ Hàng vẫn tiếp tục xem xét những ứng cử viên phù hợp, thậm chí còn định sẵn ngày tới nhà bắt người.

Triệu Tịch lúc này đang giãy dụa như sắp chết, ôm Triệu Đông Đông trốn ở sau ghế sa lon, “Ca, nếu không…khỏi đi có được không?”

Bạch Vũ Hàng cười lạnh một tiếng, “Nhiều năm qua, nhóc con theo em còn chưa ăn đủ khổ sao? Tóm lại trong nhà có một người phụ nữ vẫn là tốt nhất. Hơn nữa, em cũng đã từng kết hôn rồi, cũng không phải không cứng nổi với phụ nữ.”

Trên mặt Triệu Tịch lúc xanh lúc trắng, Triệu Đông Đông mờ mịt bị cậu ôm chặt trong ngực, nhỏ giọng hỏi: “Ba ba không muốn tìm mẹ sao?”

Triệu Tịch cười khổ, thở dài không lên tiếng.

Bạch Vũ Hàng đã mất hết sự kiên nhẫn, trực tiếp nhấc Triệu Đông Đông vứt qua một bên, kéo thẳng Triệu Tịch vào phòng ngủ thay quần áo.

Triệu Đông Đông đứng một mình ở trong phòng khách, bé hiện tại đang cảm thấy rất bất an, cuộc sống chòng chành nhiều năm qua đã khiến cho nhóc sớm hình thành một sự mẫn cảm cao độ .

Triệu Tịch bên ngoài đang mặt áo khoác kaki dáng dài, kế đến là quần bò ôm sát người. Bạch Vũ Hàng quan sát một chút, rồi lại tiếp tục lục tìm khăn quàng cổ.

Triệu Tịch vội ngăn cản, “Ca, không cần tìm nữa, như vậy là tốt lắm rồi.”

Trái tim Triệu Tịch không ngừng nhảy loạn tùng phèo trong ngực, Bạch Vũ Hàng trừng mắt, đánh rớt tay của cậu, với tay bới tung ngăn kéo quần áo, sau cùng chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm vẫn bị y thành công tìm được ở tầng thấp nhất của ngăn kéo.

Bạch Vũ Hàng giật giật tay, không nói gì, cẩn thận choàng kín khăn quanh cổ cậu. Triệu Tịch rũ mắt không nhìn y.

Sau khi đã xác định mọi thứ đã hoàn hảo, Bạch Vũ Hàng liền lôi thằng em trai đi ra ngoài. Triệu Đông Đông vẫn đứng yên như cũ trong phòng khách, khi nhìn thấy ba ba đi ra, trong mắt bé lộ ra sự xa lạ, lui về phía sau hai bước.

Triệu Tịch biết trang phục của cậu so với thường ngày khác biệt rất nhiều, khuôn mặt của cậu bình thường vốn đã non nớt, vì để thuận tiện cho việc đi làm cùng giữ ấm, nên cậu chỉ mặc thuần một loại áo khoác phao rộng thùng thình suốt mùa đông, thoạt nhìn càng khiến cậu thêm gầy yếu và chửng chạc trước tuổi. Mà trên người cậu hiện tại lại là chiếc áo đã mua từ sáu năm trước, kiểu dáng đẹp mặt, hàng cúc được đính khóe leo nơi ngực cùng thân áo, đường may ở eo bó sát lại tỉ mỉ, làm cho cả người cậu cũng như trẻ ra thêm mấy tưổi.

Bạch Vũ Hàng đứng ở phía sau hoảng hốt nghĩ, thật giống như y đã được gặp lại người em trai luôn rạng ngời vui tươi sáu năm trước của mình.

“Anh?”

Bạch Vũ Hàng lấy lại tinh thần, mím môi giúp cậu chỉnh sửa cổ tay áo, “Đi thôi. Hạo nhiên đang chờ ở dưới lầu, để Đông Đông đi theo hắn là được.”

Triệu Đông Đông vẫn cứ ngơ ngác đứng tại chỗ. Triệu Tịch đau lòng, đi tới ôm bé vào lòng, “Đông Đông làm sao vậy? Không nhận ra ba nữa à?”

Triệu Đông Đông lắc đầu một cái, trong mắt mơ hồ đã lan tỏa nước mắt, gục đầu nhỏ gác lên bả vai của ba ba, “Khi nào ba ba tìm được mụ mụ, phải quay về đón Đông Đông nha!”

Triệu Tịch khẽ ừ một tiếng, dắt tay con trai, theo lão ca đi xuống lầu dưới.

Dọc theo đường đi, tâm tình của cậu càng thêm phức tạp, mê man.

Hứa Hạo Nhiên đã đỗ xe ở dưới lầu từ trước, vừa nhìn thấy bọn họ đi ra, liền vội vàng chạy ra đón, nhấc bỗng Triệu Đông Đông lên, “Xem mắt thuận lợi nha! Ha ha!”

Bạch Vũ Hàng không chút đổi sắc nhìn chằm chằm người yêu của mình.

Triệu Tịch miễn cưỡng cười cười nhưng đôi mắt vẫn dán chặt lên đỉnh đầu của con trai.

Triệu Tịch cùng Bạch Vũ Hàng lái xe đi trước, Hứa Hạo Nhiên mang theo Triệu Đông Đông xuất phát sau.

Triệu Đông Đông ủ rũ làm ổ trên chổ ngồi, Hứa Hạo Nhiên cảm thấy kinh ngạc, hỏi: “Bộ Đông Đông không vui sao? Ba ba sẽ tìm cho con một người mẹ, con không thích vậy à?”

Triệu Đông Đông tựa đầu trên cửa kính, buồn bực đáp lời, “Không có ạ.”

Tâm trạng của bé con hiện tại không tốt chút nào, cũng may Hứa Hạo Nhiên cũng xem như đã tường tận toàn bộ sự tình, nên hắn cũng không ngốc mà tiếp tục hỏi han tỉ mỉ nhóc.

Cách thời gian hẹn gặp còn kém mười phút, hai người vừa lúc tới địa điểm xem mắt. Triệu Tịch theo Bạch Vũ Hàng xuống xe, đi vào tiệm cà phê. Lúc bước vào trong, Bạch Vũ Hàng kinh ngạc một chút, sau đó bước nhanh tới dãy bàn ở trong cùng quán.

Triệu Tịch mờ mịt theo sau y.

Trần Tây đã ngồi uống cà phê chở được một thời gian, Bạch Vũ Hàng vội vàng đi lên cười nói: “Sao cô Trần lại tới sớm như vậy, thực sự ngượng ngùng à.”

Trần Tây mím môi nở nụ cười, “Là tại tôi đến sớm mà, Bạch lão sư, vị này… ?”

Bạch Vũ Hàng vội vã a một tiếng, đem Triệu Tịch sau lưng đẩy ra ngoài, giới thiệu: “Đây là người mà tôi đã nói với cô trước đó, em trai của tôi, Triệu Tịch.”

Trần Tây im lặng đánh giá người đàn ông trẻ tuổi này, nghe nói đối phương đã hai mươi bảy, là một người cha độc thân, nhưng cô nhìn thế nào cũng thấy cậu ta rất trẻ tuổi, chỉ giống như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp

Cô âm thầm đưa ra lời nhận xét trong lòng rồi nhanh chóng đứng lên đưa tay ra: “Xin chào Triệu tiên sinh. Tôi là Trần Tây, là đồng nghiệp của thầy Bạch.”

Triệu Tịch cũng vội vã giơ tay ra bắt, “Xin chào!”

Trần Tây che miệng nhỏ giọng cười. Thấy hai người cũng hòa hợp, Bạch Vũ Hàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng không ngồi xuống mà nhìn đồng hồ rồi nói, “Vậy hai người cứ tiếp tục trò truyện, tôi có việc, phải đi trước.”

Trần Tây cười nhạt gật đầu, Triệu Tịch kinh hoảng quay đầu lại nhìn y. Bạch Vũ Hàng vỗ vỗ vai cậu rồi nhanh chóng rời khỏi.

Triệu Tịch càng lúc càng thấy khó chịu hơn, cậu chỉ có thể cúi đầu không biết phải ứng xử như thế nào.

Trần Tây nhìn biểu hiện của cậu, trong lòng yên lặng dán một cái nhãn ‘người hay ngại ngùng’, “Tính cách của Triệu tiên sinh có vẻ rất hướng nội, à…hay là do dung mạo của tôi rất khó coi?”

“Không, không có.” Triệu Tịch vội vàng ngẩng đầu phản bác.

Trần Tây cười ha ha, chỉ chỉ mặt của mình, “Vậy thì tốt. Tôi cứ sợ là đã làm cho anh sợ hãi.”

Nhìn đối phương vui vẻ nở nụ cười như thế, Triệu Tịch ngược lại cũng giảm đi được một ít căng thẳng, cậu cũng ngẩng đầu lên hơi mỉm cười nhìn cô.

Trần Tây sửng sốt, vội ho một tiếng, “Triệu tiên sinh, thầy Bạch nói anh đã có một cậu con trai năm tuổi, phải không?”

Triệu Tịch gật đầu, “Đúng thế!”

Trần Tây cảm khái, “Cũng không dễ dàng cho anh, một mình nuôi con thật sự rất khó khăn.”

Triệu Tịch không nói gì, qua mất nửa ngày mới lắc lắc đầu.

Trần Tây bưng cốc cà phê lên uống một hớp, “Vậy…Mẹ của đứa bé đâu?”

Hai tay Triệu Tịch đột nhiên nắm chắt lấy quần, hít sâu một hơi, “Đã mất.”

Trần Tây khựng lại một lát rồi vội vàng xin lỗi, “Thật xin lỗi, thầy Bạch chưa nói chuyện này với tôi, tôi chỉ là, chỉ là…”

“Không sao.” Triệu Tịch cắt ngang lời cô, ngẩng đầu lên, “Đã mất nhiều năm trước. Đông Đông đối với cô ấy không có tình cảm.”

Trần Tây ồ một tiếng, lúng túng uống cà phê.

Triệu Tịch cũng trầm mặc, ánh mắt mờ hồ nhìn mình chằm chằm vào chiếc ly trước mặt.

Triệu Đông Đông bị Hứa Hạo Nhiên mang về nhà, chỉ có điều dọc trên đường đi bé con đều an tĩnh một cách hết sức lạ thường. Lúc tiến vào cửa, Hứa Hạo Nhiên bất ngờ nhấc bổng nhóc con lên, đặt lên trên bả vai.

“Nà nà! Đông Đông sắp có mẹ rồi! Mẹ có thể dắt Đông Đông đi chơi nha, còn tổ chức tiệc sinh nhật cho Đông Đông nữa đóa!”

Triệu Đông Đông ôm lấy mặt của hắn, hơi nghiêng đầu, “Có thật không?”

Hứa Hạo Nhiên bảo đảm: “Đương nhiên!”

Triệu Đông Đông ồ một tiếng, buồn bã nằm úp sấp trên đầu hắn bất động.

Hứa Hạo Nhiên không tài nào hiểu nổi tâm tư của nhóc. Dưới cái nhìn của hắn, trẻ con ở tuổi này lẽ ra không nên buồn lo gì mới đúng, muốn cái gì thì phải có cho bằng được, nếu không thì nhóc sẽ khóc nháo ầm ĩ đến động trời!

Nhưng Triệu Đông Đông….Hứa Hạo Nhiên đá rơi giày xuống đất, nâng nhóc con đi vào phòng khách. Hắn thật lòng nghĩ sự trưởng thành quá sớm đối với đứa nhỏ này là một điều không tốt chút nào.

Triệu Đông Đông buông tay, cầm lấy chiếc gối ôm vào ngực, tiếp tục ngồi trên ghế salông….bất động.

Hứa Hạo Nhiên cào cào tóc, đi vào nhà bếp hầm nóng ly sữa cho bé.

Triệu Đông Đông ngoan ngoãn nhận lấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này tràn đầy sự cô đơn.

Hứa Hạo Nhiên sợ hết hồn, vội vàng ngồi xổm xuống đối mặt với bé, “Đông Đông làm sao vậy? Cảm thấy khó chịu à? Ờ, con không phải luôn muốn có một người mẹ sao?”

Triệu Đông Đông mờ mịt, trừng mắt nhìn, “Muốn ạ.”

“Vậy thì được rồi!” Hứa Hạo Nhiên sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ba ba nhất định sẽ tìm cho con một người mẹ thật xinh đẹp thật ôn nhu, cuc cưng~, cười với chú một cái coi, nhìn mặt con lúc này không dễ thương chút nào.”

Triệu Đông Đông thuận theo lên tiếng, trong mắt lại nhanh chóng dâng trào nước mắt.

Hứa Hạo Nhiên hoảng loạn, lập tức rút một xấp khăn giấy lau mặt cho nhóc, “Oái, không phải. Tại sao con lại khóc, thế nào, thế nào, con không muốn mẹ sao?”

Không đúng, theo như hắn biết, nhóc con lẽ ra phải rất thích điều này chứ.

Triệu Đông Đông mím môi, nước mắt từng viên rơi xuống, thấm ướt bao gối dưới chân. Bé không biết làm sao để biểu đạt tâm tình này đây, bé cảm thấy rất rất hoảng loạn đó.

Trước đây rất lâu, khi cuộc sống của bé cùng ba mình rơi vào đáy vực sâu nhất, bé đã rất muốn có một người mẹ. Nhưng hiện tại, chung quanh bé, đã có rất nhiều thúc thúc chấp nhận quan tâm và chăm sóc cho bé. Chỉ cần như vậy thôi là bé đã cảm thấy rất hài lòng rồi, còn đối với hình tượng người mẹ mờ nhạt kia bé đã sớm không còn khao khát, điều mà bé luôn mong mỏi thực sự trong thời gian qua, bất quá chỉ là một người thân có thể tổ chức sinh nhật, mua đồ chơi cho nhóc thôi.

Còn bây giờ… Triệu Đông Đông mờ mịt hít hít cái mũi, bé cảm thấy rất sợ hãi. Ba ba có thể sẽ đi cùng mụ mụ, bỏ mặc bé không cần nữa. Giống như Nhạc Nhạc cùng lớp với bé vậy, bạn ấy lúc nào cũng bị ba mẹ ném sang cho ông bà trông coi, nhưng mà bé không có ông bà nha…

Tâm linh nhỏ bé của Triệu Đông Đông không ngừng lung ta lung tung suy nghĩ, nhưng càng nghĩ bé lại càng thêm kinh hoảng, cuối cùng nhóc con không nhịn nổi nửa, “Oa” một tiếng khóc lớn.

Hứa Hạo Nhiên sợ tới suýt chút nữa đã đặt mông cố định trên sàn nhà, hai tay cầm khăn giấy cũng cứng ngắc dừng giữa không trung. Hắn hốt hoảng gọi điện thoại cho người yêu cầu cứu. Bạch Vũ Hàng trầm mặc một hồi rồi trấn định nói: “Bé chỉ là không quen mà thôi, sau ít hôm nữa sẽ trở lại bình thường ngay.”

Lúc Hứa Hạo Nhiên ngượng ngùng cúp điện thoại, Triệu Đông Đông vẫn còn đang thút tha thút thít rơi lệ. Thở dài một hơi, hắn ôm nhóc con vào nhà tắm rửa mặt, sau đó nhẹ nhàng đặt nhóc con lên giường, nắm đôi tay nhỏ của nhóc, kể chuyện xưa.

Sau khi khóc lớn một trận, mí mắt của Đông Đông bắt đầu sụp xuống, chẳng qua bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Hứa Hạo Nhiên khẽ thở ra một hơi, chậm rãi đứng dậy đóng cửa lại, đi ra ngoài.

——————————————————————–

Tác giả có điều muốn nói: giai đoạn cẩu huyết, thỉnh chú ý bom mìn
Bình Luận (0)
Comment