Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 54

“Có liên hệ máu mủ, là thân thuộc.”

Ngày hôm sau, lúc Tần Mục Dương tới đón con trai, Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên đều ở nhà. Tuy rằng kinh ngạc, nhưng hai người họ vẫn không nói gì, dù sao quan hệ của hắn và Triệu Đông Đông đã sáng tỏ, bọn họ làm gì có quyền xen vào được nữa.

Sau khi hai người rời đi, Triệu Tịch lập tức không còn chút tinh thần nào.

Cậu đã trở lại phòng ngủ được một lúc, cũng không biết đang làm gì bên trong. Hứa Hạo Nhiên uống cạn một hớp cháo cuối cùng lên tiếng, “Yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu, anh đi trước đây!” Bạch Vũ Hàng gật gật đầu, lo lắng nhìn vế phía cửa phòng ngủ.

Cao Nham đã sớm chờ ở cửa bệnh viện, đang ngưỡng cái cổ hết nhìn đông lại tới nhìn tây. Khí trời đã vào xuân, chiếc áo blouse trắng bên ngoài đã sớm bị y banh rộng hết cỡ, lộ ra chiếc áo sơm mi cổ bẻ màu phấn hồng khá phô trương bên trong.

Thấy Tần Mục Dương lần thứ hai ôm nhãi con xuất hiện ở trước mặt mình, bác sĩ Cao thường ngày luôn cợt nhả, chuyện gì cũng đều coi là không to tát, cũng đã nhìn thấu được một chút kỳ lạ đang lởn vởn đâu đây.

Lần trước là đối phương hơn nửa đêm mang theo đứa bé này đến, lần này cũng là đứa nhỏ này. Chỉ là..Cao Nham sờ sờ cằm, cảm giác chính là bất đồng với lúc trước.

Thật giống như đã thân mật hơn rất nhiều.

Y chép miệng một tiếng, tươi cười nghênh đón, nhẹ nhàng gõ gõ cánh tay đang bó bột của nhóc, cười trêu: “Oái, dũng sĩ sao đã bị té gãy tay rồi? Ha ha, đúng là con nít mà, đứa nào cũng nghịch ngợm hết! Ha ha ha —— “

Chứ “Há” cuối cùng chưa kịp ra khỏi mồm đã nhanh chóng bị kẹt lại dưới tầm mắt lạnh như băng của Tần Mục Dương, y quyết đoán ngậm miệng lại không nói nữa.

“E hèm…lần này tôi thậm chí còn phải nhờ đến cả cha mình đấy. Bác sĩ sẽ kiểm tra cho Đông Đông chính là người có danh vọng cao nhất trong giới tim mạch, tôi khẳng định sẽ không có chuyện gì. Cho dù có thì họ cũng sẽ mau chóng biến nó thành không có gì hết, yên tâm đi balabala…”

Y bên này nhếch miệng không ngừng lẩm bẩm chính mình đã ra sức cỡ nào, không ngừng đưa ra lời cam đoan về sinh mệnh của Triệu Đông Đông, cuối cùng Tần Mục Dương dừng chân lại, “Cao Nham, cậu có thể hay không…quên đi!”

Cao Nham nghe thấy khẩu khí do dự đã rất lâu chưa có xuất hiện của người bạn tốt, liền cảm thấy mới mẻ.Y dựng thẳng lỗ tai lặng lẽ đợi câu nói phía sau của hắn, kết quả lại chỉ chờ được một câu “quên đi!” mới bực chứ!

Cao Nham nghẹn họng, buồn bực mắng: “Cậu sao vậy!? Tự nhiên lại trở nên dông dài rồi! Có chuyện thì cứ nói thẳng cho huynh đệ tôi biết à! Tôi còn có thể hại cậu sao hả?”

Tần Mục Dương cười khổ, đem con đưa cho hắn, “Cậu mang bé đi kiểm tra, tôi vào văn phòng ngồi chờ.”

Cao Nham bế nhóc con trên tay, đôi mắt trợn đến sắp lọt tròng, cùng với nhóc con mắt to trừng mắt nhỏ, “Được rồi.”

Đương nhiên khi kết quả kiểm tra cuối cùng được đưa ra, thân thể của bé quả thật không có vấn đề gì lớn, giống y với kết quả kiểm tra trước đó của Triệu Tịch. Bác sĩ còn nói vấn đề về tim của đứa trẻ đã hình thành từ trong bụng mẹ, phần ngọn trị không được, nên hàng năm phải định kỳ kiểm tra, bình thường cũng phải trông nôm bảo vệ bé thật kỹ, thông thường nếu như có thể qua đuợc mười tuổi thì cơ bản sẽ không có chuyện gì đáng ngại nữa.

Cao Nham hô to gọi nhỏ ôm hài tử chạy tới, hướng trong ***g ngực của hắn ném nhóc qua, khoanh tay chất vấn, “Họ Tần, cậu đùa bỡn tôi phải không? Lần trước cũng vậy, lần này cũng là! *** thành tâm, làm cho tôi phải chạy động chạy tây, cậu có biết thỉnh đám người này lại đây phải tốn biết bao nhiêu tâm tư cùng nước miếng của tôi không hả? **! Đánh rắm *** còn không đủ với cái khẩu khí nói chuyện đó của cậu!”

Lại nghĩ tới tình hình ngày đó khi Tần Mục Dương gọi điện thoại đến, y thực sự chỉ muốn phun một ngụm huyết vào mặt hắn! Trời ạ! Y rốt cuộc đã tạo cái nghiệt gì, mới liên tiếp bị tên này chơi nhiều lần như vậy? Trời ạ!

Cao Nham nổi giận đùng đùng cân nhắc sức chiến đấu của mình cùng đối phương một chút, cuối cùng đành mạnh mẽ liếc mắt lăng trì Triệu Đông Đông vô tội một cái, xoay người bước nhanh rời đi.

Tần Mục Dương từ đầu đến cuối đều không phản ứng lại y, Triệu Đông Đông ngược lại vẫn luôn cười ha hả, không hề coi việc này là to tát, bé mới không thèm sợ vị bác sĩ thúc thúc buồn cười này đâu.

Cuối cùng… hai người cứ thế đứng ở trước cửa phòng làm việc của Cao Nham không nhúc nhích.

Cao Nham phất tay, “Tiểu Phương, đóng cửa lại, ngày hôm nay không xem bệnh gì hết!”

Tiểu y tá mắt trợn trắng, rót chén nước đặt lên bàn, lại quay sang đối Tần Mục Dương nở nụ cười rồi bước chậm ra ngoài.

Tần Mục Dương đem con buông xuống, đưa tới cửa, “Làm phiền cô giúp tôi trông bé một chút.”

Tiểu y tá do dự một chút, cuối cùng gật gật đầu.

Tần Mục Dương thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào. Cao Nham vẫn bộ dáng cúi đầu tức đến hít thở không thông.

Tần Mục Dương lần thứ hai thở dài, “Cậu làm cái vẻ mặt đó làm gì, tôi thật là có chuyện tìm tới cậu đây.”

Cao Nham nheo mắt lại, cảnh giác hỏi, “Chuyện gì?”

Tần Mục Dương nhìn y muốn nói lại thôi, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: “Có thể hay không…giúp tôi làm giám định DNA với Đông Đông.”

“Cái gì?” Cao Nham thất thố đứng lên, cốc nước trên tay “Ầm” một tiếng rơi trên mặt đất, y phục bị nước bắn tung tóe, trên mặt y cũng đã hoàn toàn không còn vẻ cợt nhả thường ngày.

“Lão Tần, không phải, chuyện này… giám định cha con? Cậu và đứa bé kia?” Cao Nham trợn mắt há mồm, cảm giác sự thông minh của mình thật sự còn chưa đủ.

“Ừ!” Tần Mục Dương bình tĩnh gật đầu.

“Chuyện này…làm thì đương nhiên là có thể làm, bất quá…” Cao Nham nghi hoặc, “Tôi nhớ đứa bé này không phải là con của người yêu cũ cậu sao? Cậu đây là ý gì?”

Vẻ mặt của Tần Mục Dương vẫn vô biểu tình như cũ, “Không có ý gì, cậu giúp tôi kiểm tra một lần đi!”

Cao Nham há há mồm, cuối cùng vẫn không nói nên lời, “Vậy cậu đợi thêm lát nữa, tôi trước tiên mang nhóc đi lấy mẫu một lát.”

Tần Mục Dương gật gật đầu.

Không tới nửa giờ, Cao Nham liền ôm Triệu Đông Đông trở lại. Dưới ánh mắt lo lắng của người bạn tốt, Tần Mục Dương bình tĩnh đem con ôm lên xe, trước tiên đưa về nhà của Bạch Vũ Hàng, lúc sau mới trở lại bệnh viên lần nữa.

Sau ba ngày có được kết quả giám định, Cao Nham trưng ra ánh mắt cổ quái đem một đống văn tự trong sổ chẩn bệnh giải thích cho hắn.

Tần Mục Dương thiếu kiên nhẫn, “Nói thẳng kết quả.”

Sắc mặt của Cao Nham đổi tới đổi lui mấy lần, lời ít mà ý nhiều, “Có liên hệ máu mủ, là thân thuộc.”

Nắm đấm đặt ở một bên đùi Tần Mục Dương lúc này mới có thể thả lỏng, hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bả vai y, “Tôi biết rồi, đã làm phiền cậu.”

Cao Nham thế mà lại không có như thường ngày hô to gọi nhỏ, đòi hỏi cho ra chân tướng sự việc. Y chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng cô đơn của đối phương, trong lòng cảm giác rất kỳ quái, chung quy cũng không nhẫn tâm đuổi theo chất vấn hắn.

Triệu Tịch ngày ngày ở nhà lâm vào tâm trạng đau khổ, cuộc sống của Tần Mục Dương bên kia cũng không thể nào thuận lợi hơn.

Tài liệu chất đống trên bàn càng ngày càng nhiều, nhưng tất cả đều chỉ trùng lắp với những thông tin đã có trước đó. Ba năm trước chuyển đến D thị, một năm trước thì chuyển tới C thị, còn chuyện rời đi vào sáu năm trước cùng với chuyện sinh hoạt của đứa nhỏ cho đến hai tuổi thì ngay cả một vết tích cũng hoàn toàn không có.

Sắc mặt của Tần Mục Dương mỗi ngày lại đen thêm một tầng. Mấy người trợ lý lại càng khổ đến không thể tả, dù đã lần tìm bằng mọi cách nhưng từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không tìm được một chút hành tung của vị Triệu tiên sinh này .

Thời điểm mà bọn họ sống cùng nhau sáu năm trước, Triệu Tịch chưa từng nói qua đã quen bạn gái bao giờ, mà lúc đó cậu cũng không quen biết ai là nữ giới cả. Hắn cũng đã cử người đến D thị hỏi thăm tin tức, nơi mà cậu sống ở đó là một tiểu khu cũ kỷ lâu đời, phần lớn dân cư đều là những lão nhân đã sáu bảy mươi tuổi, nhắc tới Triệu Tịch, ai nấy đều nhận xét cậu là một người ngoan ngoãn lại hướng nội rất ít nói, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ thông tin của người phụ nữ nào dính dán đến Triệu Đông Đông cả.

Tần Mục Dương xoa ấn phần thái dương đau nhức, trên tay là tấm ảnh Triệu Đông Đông lúc ba tuổi, dường như là được chụp tại một tiệm chụp ảnh nào đó. Tần Mục Dương không biết trợ lý đã làm cách nào để có được tấm hình này, nhưng giờ khắc này khi nhìn thấy đứa bé trong tấm ảnh, hắn lại cảm thấy không được thân thuộc cho lắm.

Kể từ khi Triệu Đông Đông có chuyện tới nay, kể từ khi hắn biết đứa bé này là chính là con trai của mình, tính ra đã mấy tháng liên tục hắn chưa có được một đêm ngon giấc.

Triệu Tịch đến cùng đã nghĩ gì vậy chứ? Sự tình tại sao lại phát triển đến nước này?

Tần Mục Dương không khỏi cười khổ, tại thời điểm hắn đã sắp làm rõ ý nghĩ của mình, trời cao đột nhiên giáng cho hắn một cú đau điếng, làm cho hắn không cách nào ứng phó kịp.

Thậm chí hắn cũng không biết làm sao đối mặt với người kia nữa.

Triệu Tịch có quá nhiều điểm đáng ngờ, hắn đã cảm thấy tâm mình ngay một lảnh lẻo hơn, bất kể là trước đây, hay là hiện tại, đối phương vẫn luôn xem hắn là kẻ ngoài cuộc.

Hắn không muốn suy đoán, cũng không muốn nghi ngờ ai nữa hết. Đối phương cứ luôn khiến cho hắn không khống chế nói ra những lời đả thương người, làm cho hắn phải nghĩ đến những mặt xấu nhất của vấn đề.

Tần Mục Dương tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa mặt vô thần nhìn lên trần nhà. Không biết vì sao, hắn lại đột nhiên thấy chán ghét loại cảm giác cứ luôn phải phỏng đoán truy đuổi theo suy nghĩ của đối phương thế này.

Hai ngày nữa bệnh viên sẽ tháo bỏ thạch cao trên tay của Triệu Đông Đông. Ngày đó Tần Mục Dương không đến đón bé, chỉ vào lúc Triệu Tịch cùng Bạch Vũ Hàng chuẩn bị dắt nhóc tới bệnh viện mới đánh điện thoại đến.

Hắn trực tiếp gọi vào điện thoại di động của Triệu Tịch, Triệu Đông Đông lập tức hưng phấn nhận điện, “Con chào Tần thúc thúc ạ!”

Người bên kia dừng lại một chút, đợi khoảng vài giây, giọng nói mang theo vài điểm ý cười mới vang lên, “Đông Đông hôm nay phải ngoan ngoãn nha, chờ con tháo bột xong, thúc thúc sẽ tới đón con, rồi dắt con đi chơi chịu không?”

Triệu Đông Đông ngao ô kêu to hưng phấn, liều mạng gật đầu.

Hai người cách điện thoại di động líu ra líu ríu nói hồi lâu, Triệu Tịch ngồi ở bên cạnh nhìn như rất trấn định, đang hướng mắt nhìn thẳng mặt về trước, chỉ có hai tay đặt ở trên đầu gối hơi hơi run rẩy đã tố cáo nổi bất an trong lòng cậu lúc này.

Bạch Vũ Hàng khẽ thở dài một cái, vỗ vỗ lưng cậu, Triệu Tịch lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh.

Đến buổi trưa, khi nhóc con đã tháo sạch thạch cao, vừa ra khỏi cửa bệnh viện, Tần Mục Dương đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài từ lúc nào.

Triệu Đông Đông hân hoan chạy tới, theo ống quần của đối phương muốn trèo lên trên.

Tần Mục Dương vui vẻ kẹp nhóc con dưới nách, đem con bế lên, ánh mắt hắn nhẹ nhàng xẹt qua Triệu Tịch, cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu với Bạch Vũ Hàng liền trực tiếp mang nhóc con lên xe.

Triệu Tịch không có ngăn cản, nhìn chiếc xe càng chạy càng càng xa, cậu tựa hồ còn nghe thấy âm thanh không ngừng gọi ba ba của bé.

Cậu đứng tại chỗ nghĩ một hồi, không biết đó là con trai đang gọi cậu, hay là đang gọi người kia vậy?

Bạch Vũ Hàng đột nhiên vỗ bả vai của cậu một cái, sắc mặt âm trầm, “Nghĩ gì thế? Về nhà!”

Chuyện Tần Mục Dương là cha đẻ của đứa nhỏ mọi người đều đã ngầm hiểu rõ ở trong lòng, là bằng hữu nhiều năm của hắn, cho dù đối phương có mang nhóc đi một mình, y cũng không lo lắng cho lắm.

Nhưng tại sao y cứ luôn cảm thấy một sự yên lặng trước bão táp vậy nhỉ? Bạch Vũ Hàng không khỏi cảm thấy bất an.

Triệu Tịch yên tĩnh đi theo sau y, hai người lên xe taxi, sau khi nói xong địa chỉ nhà, mỗi người đều trầm mặc chìm vào suy tư của riêng mình.

Kết thúc 1 tuần khá ư là bận rộn..@@ Chương nài tính post hùi chìu mà mắc đi đám cưới anh trai nên h mới có time~ Theo tìm hỉu của editor~ thì khoảng 7,8 chương nữa hai người mới chính thức ngã bài zới nhau nha mí thím~==
Bình Luận (0)
Comment