Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 69

Hoán xưng hô

Hai người đem những chuyện trong quá khứ nói rõ ràng, rồi triệt để buông xuôi, sau khi hôn môi một trận xong, cả hai lại ôm lấy đối phương thầm thì to nhỏ vài chuyện lý thú.

Tần Mục Dương nhìn nụ cười hiếm thấy trên mặt của người yêu, không đành nói ra nghi vấn vẫn còn chất chứa trong lòng.

Bên Tống Nam còn đang kéo dài cuộc điều tra, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mà việc lấy thông tin từ bệnh viện bên Mỹ đột nhiên trở nên vô cùng khó khăn, dù họ đã tìm được người hộ lý đã chăm sóc bà của Triệu Tịch, nhưng khi hỏi thì đối phương lại nói không biết gì cả.

Tần Mục Dương không biết vì có ẩn khúc nào đó, hay sự thật là không xảy ra chuyện gì, tuy nhiên trong lòng hắn lại mơ hồ có một loại dự cảm xấu.

Ngày hôm sao vừa thức dậy, Triệu Đông Đông lại lần thứ hai nhìn thấy Tần thúc thúc đi ra từ phòng của ba mình, thần sắc của nhóc con đã không còn kinh ngạc, chỉ bĩu môi nói: “Thúc thúc, đánh răng cho con.”

Tần Mục Dương chậm rãi xoay người, điểm điểm chóp mũi của nhóc, “Ừm… Con cũng nên đổi xưng hô rồi.”

“A?” Triệu Đông Đông chớp mắt, không hiểu.

Tần Mục Dương cười, “Đông Đông có muốn thúc thúc trở thành người nhà của con không? Ân, con có thể gọi chú bằng hai từ khác?”

Ánh mắt Đông Đông lập tức trở nên khẩn thiết, vội bật thốt lên: “Mẹ!”

Tần Mục Dương đen mặt.

Triệu Tịch đi ra, nhìn thấy hai cha con đang đối mặt nhau, bầu không khí có vẻ không đúng cho lắm.

“Sao vậy? Đông Đông, con lại làm chú tức giận rồi sao?” Cậu đầu tiên quay sang hỏi con trai.

Triệu Đông Đông bĩu môi, “Không đúng nha! Tại Tần thúc thúc kêu con gọi là mẹ mà!”

Tiểu tử cảm thấy rất oan ức, người lớn thật xấu xa!

Tần Mục Dương mặt vẫn đen như cũ, giữa hai hàng lông mày mơ hồ còn hiện lên nhếp nhăn tức giận. Triệu Tịch đau đầu, “Ai nói thế, thúc thúc là đàn ông mà, làm sao có thể gọi là mẹ!”

Triệu Đông Đông rít gào, “Đúng vậy mà! Thúc thúc mới vừa nói xong! Kêu con đổi sang xưng hô khác!”

“Đổi xưng hô?” Triệu Tịch quay đầu lại, sắc mặt hơi trắng bệch, nói năng lộn xộn, “A, cũng đúng… Nên đổi xưng hô, nên đổi…”

“Tiểu Tịch,” Tần Mục Dương đi lên trước ôm lấy cậu, vô cùng bất đắc dĩ, “Anh không muốn ép em nói rõ về chuyện của con, anh hi vọng em có thể tự nguyện nói cho anh biết, thế nhưng, hai chữ ‘Thúc thúc’ này nghe thực sự khó chịu rất a!”

Hắn giả vờ oan ức, âm thanh buồn buồn, như một chú cún cô đơn đang mở to hai mắt hướng về phía chủ nhân đòi cục xương bự của mình, Triệu Tịch dĩ nhiên liền mềm lòng, rũ mi mắt, “Đúng vậy, con không nên kêu anh là thúc thúc, xin lỗi, là do em không chú ý.”

Cậu rõ ràng không có ý định nói tiếp, Tần Mục Dương trong lòng thoáng thất vọng, cúi đầu nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của con trai, liền miễn cưỡng vui vẻ.

Đem nhóc con bế lên, cụng nhẹ vào trán của bé, “A, Đông Đông, con thử kêu thúc là “ba ba” đi? Không được, sẽ dễ lẫn lộn, gọi Tần ba ba là được? Hoặc là cha?”

“Tần ba ba?” Triệu Đông Đông lắp ba lắp bắp hỏi lại, mờ mịt nhìn qua Triệu Tịch. Triệu Tịch cũng lẳng lặng nhìn hắn, khẽ chau mày, tựa hồ đang cân nhắc xem xưng hô này có hay không quá quái lạ.

“Đông Đông, sau này con có thể gọi Tần thúc thúc là ba ba, Tần ba ba hoặc là cha cũng được.” Triệu Tịch mở miệng.

“Ba ba…” Đôi mắt Triệu Đông Đông cấp tốc tập hợp nước mắt, đưa cánh tay hướng về phía Triệu Tịch hươ hươ, “Ba ba không muốn Đông Đông nữa sao? Tại sao lại bắt con kêu thúc thúc là ba, nha nha nha, Đông Đông không chịu! Đông Đông chỉ có một ba ba thôi! Nha nha, ba ba bại hoại! Bại hoại —— “

Nhóc con đột nhiên kéo căng cổ họng gáo khóc, đừng nói Triệu Tịch, mà ngay cả Tần Mục Dương cũng suýt nữa đã sợ đến mức làm nhóc rơi xuống đất.

Người nói câu này tuy vô ý, nhưng người nghe lại có tâm tư khác. Tần Mục Dương không khỏi hiện lên sự thất lạc trong đáy mắt, Triệu Tịch nhìn không đành lòng, đem nhi tử ôm lấy, lau nước mắt cho nhóc, bình tĩnh nói: “Chỉ cần Đông Đông còn muốn ba ba, ba ba liền sẽ luôn ở bên cạnh Đông Đông. Thế nhưng Đông Đông không phải yêu thích Tần thúc thúc sao? Con không muốn có hai người ba à? Như vậy con so với những bạn nhỏ khác đều nhiều hơn một người ba, đúng không?”

Nhóc con còn quá nhỏ, bọn họ cũng không biết làm sao để giải thích chuyện cha ruột với bé. Tần Mục Dương không biết rõ chuyện của nữ nhân kia, Triệu Tịch cũng hiển nhiên sẽ không nói với con chuyện mình không phải là cha ruột của bé.

Hai người đối với chuyện này đạt thành nhất trí, việc con trai gọi Tần Mục Dương là phụ thân đã là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể quay về được nữa.

“Ba ba, Tần ba ba…” Triệu Đông Đông vẫn chưa quen với cách xưng hô này, thút tha thút thít kêu lên.

“Ai, bé ngoan.” Tần Mục Dương cao hứng, nhanh tay rút khăn giấy lau mặt cho con trai, tươi cười hớn hở, “Con trai con nứa lớn như vậy rồi mà còn khóc nhè, thật mất mặt quá đi!”

“Người, người mới mất mặt á!” Triệu Đông Đông tức giận chu mỏ, phun ra một cái bong bóng nước mũi, làm Tần Mục Dương cười càng lớn tiếng.

Triệu Đông Đông nhảy khỏi ***g ngực của ba mình đuổi theo Tần Mục Dương gào hú, khung cảnh vô cùng ấm áp. Nhưng giờ khắc này trong lòng Triệu Tịch lại là một vùng băng giá, hình ảnh mấy ngày nay, cùng với biểu tình của nam nhân tối hôm qua khi nói những lời đó không ngừng tung bay trước mắt cậu.

Triệu Tịch bắt đầu dao động, hay là…có lẽ đối phương sẽ chấp nhận sự thật này chăng…

Cậu mờ mịt đứng ở phòng khách, nhớ đến rất nhiều năm trước sau khi bà qua đời, bản thân cậu không có cách nào ra khỏi cửa, chỉ miễn cưỡng ở nhà buồn bực hơn nửa năm.

Loại cảm giác đó thật rất đáng sợ, mỗi ngày khi soi gương cậu đều sẽ phát hiện thân thể thay đổi một ít, cảm thụ sinh mệnh của con trai trong cơ thể từng chút tăng lên, cùng với sự sợ hãi, chờ mong một sinh mạng nho nhỏ sẽ ra đời vào mấy tháng sau.

Cảm giác đau khổ khi sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng lúc ấy đã khiến cho Triệu Tịch không dám mạo hiểm. Nếu như Tần Mục Dương cảm thấy khiếp sợ khi biết được Triệu Đông Đông sinh ra như thế nào, rồi ghét bỏ đứa nhỏ thì cậu phải làm sao đây?

Triệu Tịch bất an giẫy giụa, có nên nói hay không…

“Bảo bối, thất thần gì vậy, bọn anh sắp chết đói rồi đây!” Tần Mục Dương ló đầu ra khỏi phòng vệ sinh, dưới thân còn có cái đầu đen nho nhỏ khác, biểu tình của hai người giống y như nhau, trông vô cùng khôi hài.

Triệu Tịch vội vàng đeo tạp dề vào chạy về hướng nhà bếp, “Em lập tức làm bữa sáng đây, ăn, ăn trứng chiên hay là cháo, hay là để em xuống lầu mua bánh bao…”

Cậu luyên huyên nói một tràng, biểu tình thấy thế nào cũng không được bình thường, Tần Mục Dương ghi nhớ trong lòng, nhưng nụ cười vẫn bất biến, “Trứng chiên được rồi, để lát nữa anh xuống lầu mua cái bánh bao.”

“Ồ nha, được!” Triệu Tịch chui vào nhà bếp, bắt đầu bận việc.

Lúc ăn cơm nhận được điện thoại của Tống Nam, Tần Mục Dương mới nhớ tới buổi sáng lúc rời giường đã gửi cho trợ lý một tin nhắn.

“Đông Đông ăn no chưa? Ân, Tần… Tần ba ba đưa con đi học.” Tần Mục Dương khó giải thích được có chút lúng túng.

“Dạ.” Triệu Đông Đông lại thản nhiên trả lời như thường.

Sau khi đưa hai cha con đến nơi, hắn liền vội vàng lái xe tới công ty.

Khoảng thời gian này Tống trợ lý bận bịu vô vàn công chuyện, mặc dù bây giờ công ty không có việc gì lớn, nhưng dù sao cũng là một doanh nghiệp lớn đã có danh có tiếng trên thị trường, gặp ông chủ thường xuyên vắng mặt, làm cho y-người trợ lý đắc lực của lão tổng-Tống trợ lý phải chịu áp lực rất lớn a.

Đã vậy, y còn phải không ngừng điện thoại xuyên đại dương bố trí cấp dưới làm việc…Thậm chí bây giờ mỗi khi nằm ngủ, Tống Nam đều mơ thấy chính mình hóa thân thành Holmes bay đến nước Mỹ điều tra…

“Tống trợ lý!” Tần Mục Dương gõ gõ bàn, cau mày.

Tống Nam quýnh quáng, khuôn mặt nghiêm nghị bình tĩnh vạn năm của y cũng không khỏi có chút đỏ lên, ho khan một tiếng, “Xin lỗi ông chủ! Kết quả điều tra được trong khoảng thời gian này chỉ có như vậy, David nói bên kia hẳn là đã có người thông báo trước, tình cảnh có vẻ rất cấp bánh, người của chúng ta đã tìm được hộ lý năm xưa chăm sóc tổ mẫu của Triệu tiên sinh, nhưng người này lại một mực khẳng định không có người phụ nữ nào khác xuất hiện.”

“Thế nhưng, trong băng ghi hình mà chúng ta tìm được lúc trước, cùng Triệu tiên sinh lên máy bay còn có ba người, hai người nam, một người nữ. Mấy người này cũng đều đến bệnh viên, nhưng không tới ba ngày đã không còn thấy tăm hơi.”

“Không thấy?” Ngữ điệu của Tần Mục Dương càng thêm trầm thấp.

“Đúng thế.” Tống Nam do dự, nói ra suy đoán của mình, “Cũng đã tìm thấy vài người để lấy thông tin, ba người kia hẳn là bác sĩ cùng y tá, thân thể của Triệu lão thái thái đang có bệnh, bọn họ chắc là đi theo hộ tống hai ba cháu của Triệu tiên sinh xuất ngoại.”

Hộ tống bọn họ xuất ngoại, nhưng lại đến nước Mỹ không tới ba ngày đã biến mất. Thấy thế nào cũng có vẻ không đúng cho lắm.

Tư duy của Tần Mục Dương không ngừng hiện lên tất cả những khả năng có thể xảy ra, rồi đột nhiên nhớ tới tối hôm qua.

Lúc trước là do mẹ mình cho Triệu Tịch tiền, chuyện xuất ngoại nhất định cũng là do mẹ hắn làm, như vậy…mẹ có thể hay không cũng biết được điều gì? Tỷ như mẹ của Triệu Đông Đông là ai?

Tần Mục Dương có chút đau đầu, kể từ khi biết được chân tướng khiến Triệu Tịch rời đi năm đó, hắn hiện tại đối với mẫu thân lại có thêm một tầng ngăn cách. Sáu năm trước, hắn đã từng nghĩ tới việc người yêu rời đi có can hệ đến gia đình của mình. Khi đó tinh thần hắn đã hoàn toàn suy sụp, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng chạy đi khắp nơi tìm người, mẹ hắn khi đó tuy vô cùng tức giận nhưng cũng không thể nói được gì, mà hắn cũng không quay trở về căn nhà đó lần nào nữa. Đợi đến một năm sau, khi Triệu Tịch đã hoàn toàn không có tung tích, hắn lúc này mới bỏ đi ý định trong lòng, dưới sự giúp đỡ của mấy người Hứa Hạo Nhiên, dần dần khôi phục như cũ.

Cho tới bây giờ, tình cảm của hắn đối với ngôi nhà đó đã không thể khôi phục được như cũ. Sự không cam lòng cùng thù hận chỉ bị hắn cưỡng chế đóng kín ở trong lòng mà thôi.

Dù sao, người kia cũng là mẹ hắn, người đã sinh ra hắn, nuôi hắn khôn lớn. Tần Mục Dương cũng không muốn nghi ngờ bà.

Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn có chút tự giễu, sinh ra trọng một gia đình như vậy, hắn thật không biết nên thấy may mắn hay là bất hạnh đây? Còn có một người mẹ như độc đoán như bà, nếu như là người khác sẽ cảm thụ ra sao?

***

Từ sau khi Triệu Đông Đông nằm viện, mấy tháng qua Tần Mục Dương cũng chỉ trở về nhà lớn một lần duy nhất, cũng chính là lần hắn ngả bài với mẹ mình về chuyện Lâm gia.

Sau khi tan việc, gửi cho Triệu Tịch một tin nhắn thông báo, hắn liền chạy xe thẳng về nhà lớn.

Hắn chưa nói với người trong nhà chuyện quay về, nhưng tới thời điểm hắn tới nơi cũng khoảng hơn sáu giờ, chủ tịch Tần, Tần phu nhân, thậm chí còn có chị của hắn, cùng Lục Thanh Hoa đều ở nhà, đang dùng bữa tối.

Mọi người kinh ngạc nhìn hắn đi vào, còn Lục Thanh Hoa thì lập tức ném luôn cả chén đũa, nhảy dựng lên chạy về phía hắn “Tiểu cữu tiểu cữu! Cậu sao đột nhiên về nhà a? Cháu rất nhớ người đó nha!”

Lục Thanh Hoa giống như chó con nhào vào trong lòng Tần Mục Dương. Mí mặt Tần Mục Dương giật mấy cái, thằng nhóc này do hắn chăm sóc từ nhỏ, hắn làm sao không biết trong lòng tên ranh này đang nghĩ gì chứ?

Tần Nhã Lâm bình tĩnh dùng khăn giấy lau miệng, “Thanh Hoa, trở về bàn ăn cho xong đi! Vú Trương, lấy thêm một phần ăn tới.”

Người hầu vội vàng chạy đi, Tần Mục Dương suy nghĩ một chút, vẫn đem áo khoác cởi ra, rửa tay sạch sẽ, đến trên bàn ăn ngồi xuống.

Tần phu nhân cao hứng vô cùng, ra vẻ hờn giận, trách: “Sao không nói cho mẹ một tiếng, mọi người đã ăn được một lúc rồi. Con đứa nhỏ này thực sự là càng ngày càng quái.”

Khẩu khí tuy rằng không được tốt, nhưng trong mắt bà đã không thể che giấu được sự mừng rỡ. Con trai đã hai tháng không về nhà, hôn ước với Lâm gia cũng bị hủy bỏ, mấy ngày nay bà quả thật đều trải qua trong sự bất an.

“Được rồi, đừng nói nữa, ăn cơm trước.” Tâm tình của cha Tần cũng rất tốt, gõ gõ bàn, nhìn con trai liếc mắt một cái.

Tần Mục Dương hơi cúi đầu, “Ba.”

Cha Tần “Ừ” một tiếng, từ khi con trai cố chấp thoát ly khỏi gia đình ra ngoài dốc sức làm ăn, ông phải một lần nữa tiếp nhận tất cả công việc tại công ty, mặc dù có con gái lớn cùng một bang trợ thủ đắc lực phụ giúp, nhưng ông vẫn hi vọng đứa con trai duy nhất này có thể trở về tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc.

Nghĩ tới đây, ông không khỏi thở dài, không tiếp tục nói nữa.

Sau bữa cơm tối, Lục Thanh Hoa bị mẫu thân của mình lôi đi. Tần Mục Dương ở trên ghế sa lon cùng cha mẹ hàn huyên, được một lúc, cha Tần muốn xem tin tức, liền đi sang phòng khách nhỏ kế bên.

Tần Mục Dương cân nhắc những câu nên nói, nhìn người phụ nữa với búi tóc trang nhã trước mặt, đang uống từng hớp từng hớp trà, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn con trai với một ánh mắt vô cùng từ ái.

“Mẹ!” Tần Mục Dương để ly xuống, nhìn mẫu thân, “Có chuyện này, con nghĩ nên nói với mẹ một chút.”

Hắn dùng chính là từ “Nói”, mà không phải “Thương lượng”, Tần phu nhân theo bản năng cảm giác được lời kế tiếp sẽ không khiến cho bà cảm thấy vui vẻ.

“Chuyện gì mà lại nghiêm túc như vậy?” Tần phu nhân miễn cưỡng cười.

Tần Mục Dương cúi đầu, “Mẹ, rất xin lỗi, con sẽ không kết hôn, cũng sẽ không tiếp nhận những người phụ nữa mà mẹ sẽ an bài trong tương lai.

Tần phu nhân lãnh mặt, tâm tình mới vừa cao hứng không bao lâu liền chìm xuống, “Con nói cái gì? Không kết hôn? Là chỉ bây giờ hay tương lai, nếu như là hiện tại —— “

“Cả hiện tại lẫn tương lai.” Tần Mục Dương bình tĩnh đáp lời, “Con đã có người yêu. Con biết mấy ngày nay mẹ đã sắp xếp việc xem mắt, nhưng con rất xin lỗi, mẫu thân, mẹ không cần thay con an bài nữa, con sẽ không đi.”

Chuyện đại tiểu thư Phương gia sắp trở thành Lâm Kỳ Huyên thứ hai, cũng là do Tống Nam nói cho hắn biết. Hai tháng trước khi hắn thường xuyên chạy đến nhà Triệu Tịch đóng đô, Tần phu nhân cũng hay điện thoại đến chổ Tống Nam dò hỏi tin tức.

Cũng may Tống trợ lý tuy từng là thủ hạ của chủ tịch Tần, nhưng đối với cậu chủ thường hay nghiêm nghị này vẫn rất trung tâm.

Tần phu nhân luôn lưu ý biểu hiện của con trai trong sáu năm qua, bà rất tự tin con trai sẽ không dây dưa cùng đàn ông nữa, nhưng không ngờ dự đoán của bà đã chênh lệch một khoảng lớn.

“Con đã có người yêu ?” Trực giác của Tần phu nhân làm cảm thấy một sự bất hảo, con trai nói là người yêu chứ không phải bạn gái, chỉ có một loại tình huống mới có thể xưng hô như vậy.

Hô hấp của bà lập tức có chút không thông, không cẩn thận làm rơi trách trà trên mặt đất, che ngực nói không thành lời.

“Mẹ làm sao vậy? Mẹ?” Tần Mục Dương hốt hoảng đỡ lấy mẹ mình, “Có phải là huyết áp tăng lên không, có cần uống thuốc không? Vú Trương —— “

Tần phu nhân nắm chặt tay của hắn, “Không cần, mẹ không sao.” Bà khổ sở nhìn con trai, có chút nản lòng. Đứa nhỏ này chính là hi vọng của gia tộc, là đứa con trai duy nhất của Tần gia. Bà đã từng phá hoại nhân duyên của một đôi tình nhân, trải qua sáu năm nhìn con trai từng chút đi về chính đạo, chỉ không ngờ…có vài thứ tuy đã cường ép quay trở về, nhưng rốt cục cũng có một ngày sẽ biến trở về đường cũ.

“Tính cách như thế nào, có tốt với con không? Đã quen bao lâu rồi?” Tần phu nhân tận lực để nén tâm tình, tự nhiên hỏi.

Tần Mục Dương ngồi xuống lại, ánh mắt thản nhiên, “Mới vừa…kỳ thực cũng không tính là mới quen biết, rất sớm trước đây chúng con đã gặp nhau, chỉ là tình cảm lại một lần cháy lên mà thôi.”

Sắc mặt của Tần phu nhân nhẹ biến đổi, “Trước, trước đây đã quen rồi sao, cái kia…người lớn lên như thế nào? Bữa nào rãnh thì dẫn về cho cha con nhìn một chút?”

Tần Mục Dương do dự một hồi mới gật đầu, “Được.”

Gia đình cùng người yêu hắn đều không muốn từ bỏ, nếu như muốn sống cùng Triệu Tịch lâu dài, hắn vẫn hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề về gia đình.

Thế nhưng, dù sao, hắn cũng sẽ không để cho chuyện sáu năm trước xảy ra một lần nữa!

“Vậy được, mẹ có chút đau đầu, đi lên trước nghỉ ngơi. Phòng của con vẫn luôn được quét dọn sạch sẽ, con trực tiếp lên phòng ngủ là được.”

Tần phu nhân đứng lên đi lên lầu, hơi khom người.

“Được rồi, mẫu thân ngủ ngon.”

Tần phu nhân vung vung tay, động tác có chút vô lực.

Tần Mục Dương ngồi ở trên ghế sa lon dõi theo, lần đầu cảm thấy được mẹ của hắn tựa hồ già đi rất nhiều, trong sự lơ đãng thiếu sót của hắn những năm qua, sự xa lạ giữa hai mẹ con cũng càng ngày càng sâu sắc, hầu như đề tài chung để trò chuyện giữa hai người cũng ít đi, cũng hiếm khi tán gẫu với nhau. Thậm chí khi hắn đã tìm được người muốn chung sống cả đời, nhưng đến thời điểm định nói rõ với mẹ mình, hai người đều phải cách một tầng tâm tư, không dấu vết phán đoán đối phương.

Cái cảm giác này…không hề dễ chịu. Làm cho hắn có chút thất bại.
Bình Luận (0)
Comment