Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 8

Một bữa cơm ăn đến náo náo nhiệt nhiệt, Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên đã chung sống với nhau hơn tám năm, là lão phu lão thê điển hình, vào lúc này lại có thêm ‘kẻ pha trò’ Triệu Đông Đông ở chính giữa làm ầm ĩ, không tự chủ được sinh ra cảm giác “Gia hữu nhất bảo, thiên hạ tại ngã” (Nhà có báu vật, thiện hạ ở ta).

Bạch Vũ Hàng khóe mắt giật giật, cảm giác như mình đã bị tên hai mang Hứa Hạo Nhiên này dắt mũi đi.

Sau khi cơm nước xong, Phương Tần liền thất thời xin về trước. Triệu Tịch buồn bực nhìn tên kia phất phất tay, không mang một chút khói bụi tiêu sái rời đi, thật không hiểu nổi hắn đến nơi này chỉ là vì ăn một bữa cơm thôi sao? Trọng yếu hơn nữa là ăn không hề ít chút nào.

Sau đó Triệu Đông Đông bị ném cho Hứa Hạo Nhiên, còn cha Triệu thì bị lôi đi nhốt vào thư phòng thẩm vấn.

Hứa Hạo Nhiên ôm Đông Đông áp tai lên cửa nghe ngóng một chút, tiếc rằng hiệu quả cách âm của ván cửa quả tốt, hai người ngồi chồm hổm hơn mười phút, cũng không nghe được động tĩnh gì.

Kỳ thực, hai người ở bên trong phòng đều chưa hề lên tiếng. Bạch Vũ Hàng đang ngồi ở sau cái bàn, bưng tách trà từng miếng từng miếng nhấm nháp, Triệu Tịch thì vội vã cuống cuồng ngồi ở đối diện, suýt chút nữa đã bị một hớp nước trà bỏng chết.

Chờ đến khi xác định trong lòng Triệu Tịch đã hoàn toàn bất an, Bạch Vũ Hàng bấy giờ mới để tách trà xuống, chậm rãi mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.

“Tiểu Tịch, những năm qua em đã đi đâu?”

Triệu Tịch bất an nâng cốc, ánh mắt né tránh, miệng khép mở mấy lần, cứ thế mà không nói ra được câu nào.

Bạch Vũ Hàng tức giận cười nhạo, “Hay lắm! Lông cánh cứng cáp rồi, thì ngay cả lời anh cũng không nghe? Xem ra người đệ đệ này, anh không cần có cũng được.”

Tuy rằng biết rõ y là đang cố ý kích thích mình, nhưng trái tim bé nhỏ của Triệu Tịch vẫn là không có tiền đồ nhảy loạn liên hồi, trên mặt chồng chất tươi cười nịnh hót, “Ca, anh sao có thể không cần em a!? Còn có cháu trai của anh, cũng không cần luôn?”

Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên là một cặp đồng tính, đời này cũng không thể có hài tử. Bạch Vũ Hàng mặt ngoài nhìn lạnh lùng, nhưng nội tâm thật ra rất ôn nhu. Từ biểu tình của y khi nhìn Đông Đông liền có thể dễ dàng nhận ra điều này.

Triệu Tịch tự nhận cậu đối Bạch Vũ Hàng cũng coi như khá hiểu biết.

Quả nhiên, Bạch Vũ Hàng liền cau mày, thả mềm ngữ khí, “Được rồi, không nói cũng được. Vậy, thời điểm mà em trở về có thể nói được đi?”

Con ngươi Triệu Tịch chuyển động, “Một năm trước.”

“Cái gì?” Bạch Vũ Hàng phẫn nộ, “Một năm trước đã trở về rồi? Rất tốt, có phải nếu như em không đụng mặt Tần Mục Dương, thì căn bản sẽ không đến tìm anh phải không, HẢ?”

Một âm cuối cùng này bốc lên thật cao, Triệu Tịch cảm giác lòng của mình cũng theo đó mà run lên một cái.

“Làm sao có khả năng, ca, em dù không gặp lại anh ta, cũng sẽ tìm tới anh mà.”

Bạch Vũ Hàng không lên tiếng nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt rất ư là khó coi, cuối cùng y nặng nề thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, “Được rồi, tùy em vậy. Nhưng mà, sau này nếu có chuyện gì cũng phải thương lượng với anh, bất luận thế nào, em đều là em trai của anh.”

Triệu Tịch hạ thấp đầu, “Dạ.”

“Đúng rồi, nãi nãi thế nào?” Bạch Vũ Hàng thuận miệng hỏi.

Triệu Tịch sững sờ, miễn cưỡng đem sương mù trong mắt kìm nén, ngón tay run run, nhẹ giọng nói, “Bà đã qua đời…”

“Choang!” Chiếc tách nện trên mặt đất vang lên một tiếng đầy thanh thúy.

Triệu Tịch ngẩng đầu nhìn y, Bạch Vũ Hàng sắc mặt trắng bệch, viền mắt đỏ lên, không dám tin tưởng đây là sự thật.

“Vào năm năm trước.” Triệu Tịch nói bổ sung.

Ánh mắt Bạch Vũ Hàng dừng lại trên mặt cậu, trầm mặc một hồi.

Lão nhân từ ái kia, trong lúc y và Triệu Tịch bơ vơ không chỗ nương tựa trên cõi đời này, đã đem đến cho họ biết bao nhiêu ấm áp cùng quan ái.

Bạch Vũ Hàng đem mặt chôn thật sâu trong lòng bàn tay, không dám nhớ về đoạn thời gian ấy nữa, về người nãi nãi đã luôn quan tâm chăm sóc cho cậu trong thuở thiếu thời.

Sắc mặt Triệu Tịch vẫn bình tĩnh, chỉ có đôi tay không ngừng run rẩy mới để lộ đáy lòng khổ sở cùng bất an của cậu.

“Nãi nãi chết như thế nào?” Bạch Vũ Hàng âm thanh khàn khàn hỏi.

Thân thể Triệu Tịch không khỏi run lên mấy cái, nhỏ giọng nói, “Bệnh tim.”

“Bà ra đi rất bình thản, không có thống khổ. Anh không cần tự trách.”

Đúng, Bạch Vũ Hàng đang tự trách. Sau khi lên đại học, y liền sa vào những cuộc tu hội mới lạ tại D thị, đó lại khoảng thời gian huyên náo không thể tách rời cùng Hứa Hạo Nhiên, thỉnh thoảng mới điện cho Triệu Tịch thăm hỏi tình hình ở quê.

Mãi đến tận ba năm sau đó, Triệu Tịch đến C thị làm công, Bạch Vũ Hàng mới bừng tỉnh nhận ra, y tựa hồ đã rất lâu không có quan tâm đến tiểu đồng bọn đã luôn gắn bó cùng mình trong những ngày tháng trẻ người non dạ ấy.

Ánh mắt Bạch Vũ Hàng có chút hoảng hốt, trong lòng không ngừng lẩm bẩm niệm niệm ba chữ quen thuộc vào năm năm trước này, khổ sở dưới đáy lòng cũng theo đó giảm bớt, lại dường như bắt được thông tin gì đó rồi lại lập tức lại biến mất.

Đối mặt với Triệu Tịch thần sắc điềm đạm, viền mắt hiện ra sắc hồng, y như có thể nhìn thấy rõ sự chân thành và tin cậy trong mắt cậu.

“Tiểu Tịch,” Bạch Vũ Hàng ngửa mặt dựa vào ghế, âm thanh giống như than thở, “Bà đã mất, sau này nơi đây cũng chính là nhà của em, Đông Đông… Chính là cháu ruột của anh, lúc rãnh phải thường xuyên đến, biết chưa?”

Triệu Tịch hấp hấp cái mũi, “Dạ, em biết rồi, ca.”

Bạch Vũ Hàng giơ tay lên khua khua, “Được rồi, ra ngoài chơi đi. Đợi lát nữa, anh kêu Hứa Hạo Nhiên đưa hai người về.”

Triệu Tịch ồ một tiếng, lo lắng liếc mắt nhìn y vài lần, tiếp theo mới đi ra ngoài.

Ngoài phòng khách, Triệu Đông Đông cùng Hứa Hạo Nhiên đang quy quy củ củ ngồi ở trên ghế sa lon, dán mặt vào bộ phim hoạt hình đang chiều trên ti vi. Hai người nhìn như đang xem rất say sưa hứng thú.

Triệu Tịch đi tới, đem Đông Đông từ trong ***g ngực Hứa Hạo Nhiên đào ra, chỉ chỉ thư phòng.

Bất kể chuyện gì quan hệ đến Bạch Vũ Hàng, Hứa Hạo Nhiên đều sẽ trở nên dị thường thông minh. Hắn gật gật đầu, khuôn mặt có thêm vài phần nghiêm túc, đứng lên đi xuống hâm nóng một ly sữa, sau đó tiến vào thư phòng .

Triệu Tịch ôm Đông Đông, không yên lòng nghe tiếng nói trẻ con non nớt trong ti vi vọng ra. Cuộc trò chuyện cùng Bạch Vũ Hàng đêm nay, đã làm cho cậu đối với quyết định ban đầu của mình có chút không thể xác thực.

Nhưng là… Triệu Tịch sờ sờ đầu con trai, ánh mắt dâng lên bi thương, nếu như không trở lại, vậy Đông Đông phải làm sao bây giờ?

Triệu Tịch không tiếng động thở dài, đôi mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường. Nhớ phúc của bữa cơm hôm nay cùng “lời vàng ý ngọc” của Phương Tần, Triệu Tịch tối hôm nay không cần phải đi làm tại quán bar.

Hiện tại đã cách lúc Hứa Hạo Nhiên vào thư phòng hơn một giờ, Đông Đông cũng vừa xem xong bộ phim hoạt hình, đã sớm nằm nhoài trong ***g ngực của cậu phát ra tiếng khò khè nhỏ nhỏ.

“Nếu không đêm nay ở lại đây luôn đi!?” Bạch Vũ Hàng không biết lúc nào đi ra, đứng ở trước mặt cậu hỏi.

Triệu Tịch tận lực không nhìn tới đôi môi sưng tấy của y, lắc lắc đầu, “Không được. Ngày mai em còn phải đi làm, về nhà bên kia thì tiện hơn.”

Bạch Vũ Hàng cau mày, y biết Triệu Tịch đang nói dối, nhưng lại không nhẫn tâm trách cứ cậu, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Vậy để A Nhiên đưa em về.”

Hứa Hạo Nhiên tí ta tí tửng lăn tới, xoay xoay chìa khóa xe, “Không có chuyện gì không có chuyện gì, để anh hộ tống hai cha con họ, đến.”

Triệu Tịch ôm hài tử đứng dậy, đi tới cửa, Bạch Vũ Hàng đứng trong nhà, khuôn mặt tĩnh lặng nhìn cậu.

“Ca, rảnh rỗi em sẽ tới thăm anh.” Triệu Tịch nói.

“Phi phi,” Hứa Hạo Nhiên đột nhiên kêu to, “Cái gì gọi là rảnh rỗi hả, nhất định phải thường xuyên đến! Nhất định đó! Đây cũng là nhà của em biết không? Chẹp chẹp~”

Triệu Tịch cảm kích cười cười với hắn, Hứa Hạo Nhiên không thèm để ý lắc lắc đầu, quay người ôm chầm lấy cái cổ Bạch Vũ Hàng, cúi đầu bẹp một phát hôn lên, “Tiểu Bạch ngoan, lão công lập tức trở về nha!”

Bạch Vũ Hàng sắc mặt bỗng dưng đỏ lên, nắm chặt hai quả đấm, “Hứa Hạo Nhiên anh muốn chết có phải không?”

Cửa “Ầm” một tiếng bị đập vào, Hứa Hạo Nhiên bất mãn vuốt mũi, lòng vẫn còn sợ hãi nhún nhún vai, “Ai, hết cách rồi, những năm gần đây tính khí của anh em càng ngày càng bạo, đương thời kỳ mãn kinh a!”

Triệu Tịch cười đến run rẩy cả vai, con ngươi Triệu Đông Đông trong ***g ngực động mấy lần, hai người kia cũng vội vàng yên tĩnh trở lại.

Sau cùng, lúc hai cha con về đến nhà đã sắp mười giờ, Hứa Hạo Nhiên cảm thán lộ trình quá xa, lại bị hoàn cảnh chung quanh khu dân cư làm cho sửng sốt, ánh mắt lấp lóe, muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ là vỗ vỗ vai Triệu Tịch, “Có khó khăn gì thì cứ việc đến tìm anh cùng ca em, đừng có tự mình gánh hết đi đó.”

Triệu Tịch gật đầu, nhìn xe Hứa Hạo Nhiên từ từ biến mất, mới quay người đi lên lầu.

Cậu biết Hứa Hạo Nhiên muốn nói gì, cũng biết sự lo lắng của bọn họ. Thế nhưng cậu lại rất rõ ràng, đối với phần quan tâm này, phần tình cảm này, thật sự không thể tiến sâu hơn nữa .

Cậu vừa muốn muốn chạy trốn khỏi bọn họ, rồi lại không nhịn được mâu thuẫn, muốn tới gần sự ấm áp kia hơn.

Mình đúng là cô đơn quá lâu rồi, Triệu Tịch lẩm bẩm nói.
Bình Luận (0)
Comment