Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 92

Kỳ thực ngoại trừ việc sinh bệnh, bé vẫn chơi đùa rất vui vẻ ở Hương Cảng, nhóc con thật sự rất hài lòng, tầm mắt cũng được mở rộng thêm nhiều điều mới lạ.

Ý định ban đầu của Tần phu nhân cũng không hoàn toàn là mang Đông Đông đi chơi không, mà còn để bồi dưỡng tình cảm với đứa cháu.

Vì lần phát sốt này, Tần phu nhân đã vô cùng hổ thẹn trong lòng, cũng từ đó mà thái độ của bà đối với Triệu Tịch cũng hòa hoãn hơn rất nhiều. Thậm chí thỉnh thoảng bà còn gọi điện thoại đến, làm bộ lơ đãng hỏi thăm qua sinh hoạt của bọn họ, ẩn ý là muốn kêu một nhà ba người đến ăn cơm ở nhà lớn.

Cũng có thể bà đã già thật rồi, cũng có lẽ là vì đã cùng con trai xa cách quá lâu, tâm bà dường như đã không thể chịu nổi nữa. Tần gia hiện đã có đứa cháu để nối dỗi tông đường, Tần Mục Dương lại yêu Triệu Tịch đến như vậy, Tần phu nhân cũng đã bắt đầu chậm rãi nghĩ thông suốt.

Đã nghĩ đến mức này, việc mà bà cần làm tiếp theo là suy ngẫm cách khiến con trai phải thường xuyên quay trở về nhà. Đương nhiên, nếu như Tần Mục Dương cùng Đông Đông trở về, như vậy Triệu Tịch cũng phải đi cùng. Tâm tư của Tần phu nhân vốn rất đơn giản, nhưng Triệu Tịch bên kia lại luôn đưa ra những lời cự tuyệt khác thường.

Còn không được bao lâu là tới ngày sinh, bụng của Triệu Tịch bây giờ đã rất nặng nề, cậu chỉ có thể nằm cả ngày trên giường, đừng nói là ra khỏi cửa, ngay cả mặt đất cậu cũng lười dẫm lên.

Lại nói trong khoảng thời gian này, cậu đã bị đứa nhỏ lăn qua lăn lại đến không có khẩu vị, thân hình rõ ràng đã không thể che giấu được, cậu làm sao có thể đi đến nhà lớn Tần gia được cơ chứ!?

Tần phu nhân rất không cao hứng, nghĩ mình đã không so đo với cậu ta rồi, nhưng đối phương lại tựa hồ không có cảm kích mình cho lắm?

Tâm tình của lão thái thái không được tốt, liền cũng không nhắc đến chuyện kêu bọn họ đến nhà ăn cơm nữa, dứt khoát chỉ cần nhìn thấy cháu là được rồi.

Có thể lão nhân gia rất tưởng nhớ đứa cháu, nhưng đứa cháu lại có chút sợ sệt bà.

Lần trước lúc nằm ở bệnh viện Hương Cảng, nhóc con hơn nửa đêm sốt đến mơ mơ màng màng, ngày hôm sau nhóc con lại thần trí không rõ gọi ba ba, nhưng ba ba chưa có tới, bà nội nói ba ba tới không được.

Đông Đông từ khi sinh ra đến giờ đều chưa phải rời xa Triệu Tịch lâu như vậy, hưng phấn được đi chơi từ lúc đầu đã lập tức không còn nữa, bé hoảng sợ cả ngày khóc nháo. Cho nên sau khi khỏe lại về đến nhà, bé con liền cả ngày quấn quýt Triệu Tịch không chán, suy nghĩ tên đẹp cho em trai, chiếu cố cho em trai, ngay cả khi Tần phu nhân gọi điện thoại đến rất nhiều lần, nhóc con đều chỉ ủ rũ cúi đầu cụp tai, không nói lời nào.

Triệu Tịch đau lòng con trai, nên cũng không muốn cho bé qua nhà lớn.

Cuối cùng chỉ có Tần nhị thiếu đóng vai phản diện, uyển chuyển lấy lý do trời lạnh, hài tử đi ra ngoài sẽ dễ bị cảm mạo, chờ mấy ngày nữa ấm lên sẽ đứa bé qua ở mấy ngày.

Nhưng Tần phu nhân là ai cơ chứ? Làm sao không nghe ra ý tứ trong lời hắn nói. Bà lập tức đen mặt, “A Dương, là Triệu Tịch không cho con đưa Đông Đông tới phải không? Mẹ nói rồi ngày đó mẹ rất xin lỗi, là sơ sót của mẹ, mẹ là bà của cháu nó, chẳng lẽ mẹ lại không đau lòng sao? Hai đứa là muốn ngay cả để mẹ nhìn mặt cháu cũng không cho?”

Tần Mục Dương đau đầu, cầm điện thoại đi tới ban công, “Mẹ à, không phải vậy đâu, Triệu Tịch không có nói gì. Là do con, hài tử có chút chấn kinh, tinh thần không được tốt, bên ngoài lại mưa liên miên như thế, chờ qua mấy ngày trời ấm lên, con sẽ đưa cháu tới, mẹ xem được không?”

Tần phu nhân cười gằn, “Được, làm sao không được. Con đều là của hai đứa, mẹ cũng chỉ là bà nội nó, có thể nói năng được gì?”

Nói xong bà liền cúp điện thoại, mấy lần gọi tiếp theo đều chỉ có tín hiệu đô đô báo máy bận. Tần Mục Dương cười khổ, cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy Triệu Tịch với biểu tình lo lắng đang nhìn mình.

“Không có chuyện gì, chờ hôm nào trời nắng anh sẽ đưa con tới, không ở lâu, sẽ lập tức đưa về thôi.”

Tần Mục Dương khom lưng sờ sờ bụng của cậu, lại pha trò trêu chọc đứa con lớn đang rũ đầu bên cạnh, “Đông Đông a, làm sao không có tinh thần vậy? Ba ba buổi tối làm món canh cá cho con ăn nha? Nhưng nếu cứ bày khuôn mặt nhỏ đau khổ này ra, ba ba sẽ không nấu cho con ăn nữa.”

Đã nói nhóc con đối với chuyện ăn uống từ trước đến giờ không có sức chống cự, vừa nghe tới cá, bé lập tức vung lên khuôn mặt tươi cười, “A ——! Không có không có! Ăn, ăn!”

“Đứa nhỏ này,” Triệu Tịch bật cười, tâm tình cũng tốt lên nhiều, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bé, “Tự mình lấy sách đi đọc chữ đi, đợi lát nữa ba ba sẽ qua kiểm tra.”

“Ba ba…” Hài tử vô cùng đáng thương nhăn mặt nhíu mũi.

Triệu Tịch không hề bị lay động, sừng sộ lên, “Nhanh đi!”

Triệu Đông Đông quay đầu lại xem Tần Mục Dương. Tần Mục Dương sờ mũi một cái, không dám mở miệng nói. Gần đây không biết có phải vì quan hệ của hai người càng ngày càng khắng khít, mà tính cách của Triệu Tịch đã rộng rãi hơn rất nhiều, nhưng kèm theo đó là chứng bệnh hay xù lông nhím, có lẽ là do đang ở hậu kì thai sản đã gây nên…cái gì mà chứng uất ức trước khi sinh? Còn cái gì nóng nảy cáu gắt?

Ạch, bất kể là loại nào, Tần nhị thiếu đều không dám phản bác.

Vì vậy Triệu Đông Đông đành phải cau mày xẹp xẹp miệng đi vào phòng ngủ nhỏ của mình, buồn buồn đánh vần, còn cố ý đọc lung ta lung tung.

Triệu Tịch dở khóc dở cười, thở một hơi dài, biểu tình cũng đã nới lỏng hơn. Bụng của cậu hiện tại đã rất lớn, giờ khắc này cậu đang ưỡn cái bụng cao cao nằm trên ghế sa lông, biểu tình thả lỏng, cảnh tượng thoạt nhìn thật là hỉ cảm.

Tần Mục Dương cong khóe miệng tươi cười, cúi đầu hôn nhẹ lên bụng cậu, “Tiểu bảo bối phải ngoan à, đến giờ thì mới được ra nha.”

Thai nhi ở bên trong động nhẹ mấy cái, Triệu Tịch ngay cả một cái nháy mắt nhăn mày cũng không hề có. Tần Mục Dương vui mừng, “Thần giao cách cảm giữa lão nhị và anh hình như ngày càng chuẩn xác hơn đó!”

Triệu Tịch không nói, chỉ chỉ nhà bếp, “Nhanh đi làm cơm đi, lão đại đang chờ món cá của anh đấy.”

Tần nhị thiếu vui sướng hài lòng đứng dậy, “Được rồi.”

“…” Triệu Tịch vô lực không nói nổi nữa, cuối cùng nhắm mắt lại mặc kệ hắn.

Tần Mục Dương mang nụ cười tươi rói trên khuôn mặt tiến vào nhà bếp, lại một lần nữa bắt đầu thực hiện chức trách người đàn ông gia đình vô cùng tối trọng yếu của mình: Làm cơm.

Bữa cơm tối nay ăn vô cùng rộn rã, ngoại trừ Triệu Tịch vẫn không có khẩu vị cho lắm, tổng thể mọi thứ cũng khá ôn.

Ngày mai là cuối tuần, Đông Đông không phải đến trường, Tần Mục Dương từ sáng sớm đã nhận được điện thoại của Tống Nam. Hắn liền nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng từ trước, để lên bàn, đợi hai cha con dậy chỉ cần hâm nóng một chút liền có thể ăn. Tần Mục Dương có chút không yên lòng, ở trên đường gọi điện cho Bạch Vũ Hàng, qua một hồi lâu thấy không có người tiếp, hắn nghĩ chắc đối phương còn đang trong giờ dạy.

Cuối cùng xe đi tới công ty, trong lòng hắn cứ đinh ninh phải mau làm xong công việc rồi trở về nhà mới được.

Hơn chín giờ, Tần Mục Dương nhận được điện thoại của Tần phu nhân, nói là ngày hôm nay trời rất đẹp, lại là cuối tuần, chắc bà có thể đem cháu về nhà lớn mấy ngày đi?

Bên ngoài khí trời xác thực rất tốt, mặt trời cũng đã lên cao Nhưng hắn hiện tại lại không có trong nhà, công việc tại công ty còn chưa kết thúc, không có cách nào trở lại, chỉ đành phải nói: “Mẹ, xin lỗi, con hôm nay có chút việc, ngày mai con sẽ đưa cháu qua.”

Lửa giận trong lòng Tần phu nhân đã không thể đè ép được nữa, “Con đến cùng là muốn làm gì đây hả? Mẹ đã nói chuyện lần trước là do lỗi của mẹ, lẽ nào con lại muốn mẹ mình dập đầu lạy người khác để xin lỗi sao? Lần trước con nói là vì sợ lạnh sẽ làm hài tử bị cảm, ngày hôm nay lại không gió không tuyết, ba ba con cũng muốn gặp cháu, con còn muốn gạt mẹ nữa hả?”

Nói xong lời cuối cùng, bà đã vô cùng khó chịu, “A Dương, con tại sao lại như vậy? Chúng ta là cha mẹ của con, là ông bà nội của Đông Đông, con là con trai của chúng ta, con cứ như vậy là muốn làm tổn thương mẹ mình phải không?”

Tần Mục Dương trầm mặc, hắn nơi nào nguyện ý như vậy, đương nhiên hắn hiểu tâm tình của cha mẹ, nhưng hắn thật sự không thể làm khác được.

“Mẹ, con không hề muốn lấy những lý do đó để trì hoãn. Phía bên con thật sự có chuyện, không thể đi được, ngày mai, ngày mai con nhất định sẽ chở cháu qua.”

Hắn thở dài, “Hài tử có chút sợ sệt, ngày mai con mang bé tới chơi một chút, một thời gian sau là tốt rồi.”

Tần phu nhân thanh tĩnh chốc lát, không nói thêm nữa, “Được rồi, mẹ biết rồi.”

Cúp điện thoại, bà liền ra lệnh cho thuộc hạ của cha Tần đi thăm dò nơi ở mới của Tần Mục Dương.

Chuyện Tần Mục Dương dời nhà bà có biết đến, bởi vì Đông Đông, giấc mộng muốn đem con trai quay về chính đạo của bà đã hoàn toàn hết hy vọng, cũng vì vậy, mà ba chưa từng truy hỏi bọn họ về chuyện nơi ở mới. Mà thường ngày trước khi Đông Đông quay về Tần gia, đều là Tần phu nhân gọi điện thoại đến trước, hoặc là Tần Mục Dương lái xe đưa bé đến.

Nhưng từ sau khi trở về từ Hương Cảng, đến hiện tại đã hơn một tháng trôi qua, bà không biết là do Triệu Tịch ngăn cản, hay là do con trai bà không muốn, mà bà và cha Tần đã lâu chưa gặp được cháu dù chỉ một lần. Tần phu nhân vừa tức giận vừa khổ sở trong lòng, quả thực đã xém đánh mất bình tĩnh.

Chổ ở của Tần Mục Dương cũng không quá bí mật, chỉ cần sai người điều tra một lúc, bà đã nhận được địa chỉ của tiểu khu kia.

Chà Tần nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng của bà xã, lại nghĩ đến ông quả thật đã hơn một tháng chưa được nhìn thấy đứa cháu nhỏ, liền lắc đầu một cái không nói gì nữa.

Tài xế trong nhà nhanh chóng lái xe đến nơi bà chủ yêu càu, trên đường cũng đã gọi điện cho Tần Mục Dương mấy lần, thấy bên kia không ai tiếp, bà cũng liền cúp máy. Xe càng thêm tăng tốc, rất nhanh đã đến tiểu khu mà bọn họ đang sinh sống.

Tần phu nhân nhìn hoàn cảnh chung quanh, trong lòng cười gằn, đứa con trai này của bà thật là biết vung tiền.

Lên lầu, đứng ở trước cửa, Tần phu nhân hiếm thấy có chút sốt sắng. Bên trong hẳn chỉ có Triệu Tịch cùng Đông Đông. Lại nghĩ đến mối quan hệ cùng con trai trong mấy năm qua, thở dài, bà vẫn là nên bỏ ý nghĩ đó đi.

Nhấn chuông cửa, không ai ứng thanh.

Tần phu nhân cau mày, tiếp tục ấn. Bên trong yên tĩnh, ngay vào lúc bà tưởng không có ai ở nhà, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng nhảy lên nhảy xuống lộc cộc của đứa nhỏ, kèm theo là tiếng nha nha oa oa kêu to.

“Ba ba để con mở cửa!” Triệu Đông Đông vui vẻ chạy tới cửa, xách ghế nhỏ đứng lên trên, từ mắt mèo nhìn ra phía ngoài, thanh âm non nớt: “Ai nha?”

Tần phu nhân vừa nghe thấy giọng bé liền nở nụ cười, “Đông Đông, là bà nội, bà nội tới đón con đi chơi, mau mở cửa ra cho bà.”

Triệu Đông Đông “Nha” một tiếng rít lên, vừa xoay chốt cửa một bên lại hướng trong phòng gọi: “Ba ba, là bà nội!”

“Đông Đông…” Triệu Tịch khoác áo ngủ đi tới cửa, đôi mắt còn mơ màng chưa kịp mở ra, “Là ai?”

“Triệu Tịch?” Tần phu nhân trợn mắt lên, đầy mặt kinh ngạc, “Cậu, cậu đây là…”

Triệu Tịch ngốc trụ, “Bác gái…”

Biểu tình của Tần phu nhân rõ ràng là khiếp sợ, hoàn toàn không phản ứng kịp, trên dưới đánh giá thân thể của cậu, “Cậu…”

Triệu Tịch hoàn hồn, chống tay lên thắt lưng, đột nhiên quay người chạy trở về, kết quả vì thân thể quá nặng, mà suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất, cuối cùng ầm một tiếng đem cửa phòng ngủ rồi khóa lại.

Tần phu nhân nhếch miệng nhìn bên trong, lại nhìn đứa cháu nhỏ đang trừng mắt nhìn mình kế bên, “Đông Đông, ba ba con…là ngã bệnh?”

Nhóc con hiểu sinh bệnh là ý gì, thế nhưng có em trai đâu tính là bị bệnh, vì vậy bé lắc đầu một cái, “Không có sao…”

Tần phu nhân cảm thấy đầu mình đã có chút hôn mê, thậm chí cảm giác hình ảnh mình nhìn thấy vừa nãy là do hoa mắt, “Kia, vậy bụng của ba con…” Làm sao sẽ lớn như vậy! Tần phu nhân quả thật như nằm mơ, hồi tưởng lại tình hình khi đó, vóc dáng Triệu Tịch đẫy đà không ít, nhưng cái bụng kia hoàn toàn không phải là bụng bia à!

Tần phu nhân cảm giác quá mức khiếp sợ, qua hết nửa ngày vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.

Triệu Đông Đông nhớ tới những lời mà ba căn dặn, liền rũ đầu không định nói cho bà nội biết.

Qua một hồi lâu, Tần phu nhân rốt cục bình tĩnh lại, bà là tiểu thư thế gia, dĩ nhiên đã được rèn dũa khả năng thu hồi biểu cảm của mình một cách nhanh chóng.

Triệu Đông Đông cúi đầu đếm đếm ngón tay, Tần phu nhân ngồi xổm xuống, bình thản hỏi: “Kia ba ba con làm sao vậy? Tại sao lại chạy vào phòng? Bà nội thoạt nhìn rất đáng sợ à?”

Triệu Đông Đông cau mày, bé cũng không biết. Ba ba chỉ nói không thể nói cho người khác về em trai thôi, nhưng là, nhưng là…bé không hiểu.

Vẫn là trầm mặc.

Tần phu nhân đứng lên, mặt không chút thay đổi suy tư. Chuyện mẹ ruột Triệu Đông Đông là ai, Tần Mục Dương chưa từng nói qua với bà, dù sao bà cũng đã xác định đứa nhỏ này là huyết mạch của mình, nên cũng không điều tra thêm gì nữa. Triệu Tịch rời đi vào bảy năm trước, Triệu Đông Đông chưa tới nửa năm liền ra đời, bà sau đó cũng đã đi tìm hiểu về chuyện tình cảm của con trai và người đàn ông này…Tần phu nhân càng nghĩ càng hoảng sợ, quả thực cảm giác mình thực sự là càng già càng hồ đồ, chuyện kinh thiên động địa như thế mà mình còn có thể tưởng tượng ra cho được.

“Đông Đông con…” Tần phu nhân muốn căn dặn đứa cháu chờ một chút, để bà gọi điện thoại cho Tần Mục Dương, thì đúng lúc nghe được trong phòng ngủ truyền đến một tiếng “Ầm” của vật gì đó rơi xuống đất.

“Nha!” Triệu Đông Đông đột nhiên hét lên một tiếng, cấp tốc chạy đến cửa phòng ngủ, ba ba ba gõ cửa, “Ba ba, ba ba…”

Tần phu nhân cả kinh, cũng vội đi theo.

Triệu Đông Đông vẫn gõ bồm bộp lên cánh cửa, khuôn mặt nhỏ đỏ chót, lung ta lung tung hô ba ba rồi em trai gì đó.

Bên trong không có tiếng động, Tần phu nhân cau mày, chuyện này là thế nào?

Nhóc con đột nhiên chạy tới, nắm lấy y phục của bà, “Bà nội mau mở cửa ra, ba ba có em trai rồi, em trai muốn ra ngoài rồi! Nhanh lên nha nhanh lên nha!”

Nhóc con đã được Tần Mục Dương truyền dạy thật cặn kẽ về phương diện này, đại khái là trong một đống gì đó, bé chỉ nhớ rõ việc em trai sẽ được sinh ra.

Bé hoảng loạn kéo ống tay áo của Tần phu nhân, “Bà nội nhanh lên, mau mở cửa ra đi!”

Tần phu nhân giật mình trong lòng, ngây người không lên tiếng, hoàn toàn không dám nghĩ sâu xa gì thêm.

“Bà nội…” Bé con ngẩng đầu lên nhìn bà, trông mong sự giúp đỡ, vừa nói một trận em trai ba ba gì đó.

Tâm trạng của Tần phu nhân càng lúc càng chìm xuống, vừa muốn mở liền có âm thanh.

“Đông Đông…” Giọng nói của Triệu Tịch vô cùng yếu ớt, thật giống như cách cánh cửa rất xa, nghe không rõ lắm.

Triệu Đông Đông lập tức nhào tới trên cửa, lớn tiếng gọi: “Ba ba đau bụng sao? Là em trai muốn đi ra sao?”

Triệu Tịch đang té ngã trên đất cười khổ, đỡ bụng, cố gắng lên tiếng, “Đông Đông ngoan, …mau gọi điện cho Tần ba ba, ân…”

Cuối cùng là một tiếng ngâm như là rên rỉ, Triệu Đông Đông lập tức bò dậy chạy đến phòng khách gọi điện thoại, số điện thoại của Tần Mục Dương bé luôn nhớ kỹ trong lòng, điện thoại vừa kết nối bé liền một trận kêu to: “Ba ba muốn sinh rồi!!!”

Tần Mục Dương ở bên kia kinh hãi giật thót, đánh ngã ly cà phê lên tập công văn, sợ đến nổi tim xém chút đã ngừng đập.

“Sinh, sinh?” Tần Mục Dương có chút nói lắp, “A, a? Hai người đang ở nơi nào? Làm sao đột nhiên muốn sinh? Ở nơi nào a?”

Triệu Đông Đông làm sao biết những thứ đó, đành phải một mực kêu to lặp lại, “Ba ba muốn sinh rồi! Đệ đệ muốn ra ngoài rồi! Tần ba ba mau trở lại a a a!”

Đầu óc Tần Mục Dương ong ong vang rền, bất chấp đang ở giữa cuộc họp, kéo cửa ra liền lao đi như gió. Để lại mọi người lúng ta lúng túng không biết nói gì…ông chủ của bọn họ đã kết hôn rồi sao? Hơn nữa sẽ lập tức thăng cấp lên làm ba ba?

Tống trợ lý ôm vẻ mặt đau khổ thu thập tàn cục của ông chủ để lại…rốt cục đã sắp sinh…

Đầu Tần Mục Dương đã ướt nhẹp mồ hôi, đang lái xe lao về nhà, tay hắn cũng đang không ngừng run rẩy. Những lúc dừng lại chờ đèn đỏ, trái tim hắn nhảy loạn đến nổi như sắp rớt ra khỏi cổ họng. Cuối cùng nhớ tới một chuyện quan trọng, hắn liền lấy điện thoại di động bấm số của Triệu Tịch. Hắn không biết Triệu Tịch có đem điện thoại di động bên người không, những lời lung ta lung tung của Triệu Đông Đông vừa nãy càng làm cho hắn thêm rối loạn, hắn cảm giác như mình sắp điên đến nơi rồi!

Đèn xanh vẫn chậm chạp không có sáng lên, Tần Mục Dương cắn răng thật chặt, trực tiếp vọt qua, đồng thời điện thoại cũng được kết nối.

“A Dương…” Giọng nói của Triệu Tịch đã khản đặc, ngay cả hai chữ cậu cũng không nói nổi.

“Tiểu Tịch, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột ngột muốn sinh, bụng đau lắm hả? Em mau nói anh biết em đang cảm thấy như thế nào đi?” Tần Mục Dương đeo tai nghe lên, nói ra một tràng câu hỏi.

Triệu Tịch hít một hơi, tay ôm bụng đã có chút ướt mồ hôi, miễn cưỡng nở nụ cười, “Đau…có chút đau, em cũng không biết…”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Tần Mục Dương vừa tăng tốc vừa động viên cậu.

Triệu Tịch không nói gì, cậu cảm thấy cơn đau hiện tại không được bình thường cho lắm, thai nhi dường như đang đi xuống. Vừa nãy lúc cậu muốn đứng lên khỏi mặt đất, bụng lập tức nhói lên một cơn đau khủng khiếp khiến cậu nằm bẹp trở lại, hoàn toàn không đứng lên nổi.

Mới đầu cậu chỉ cho là nhóc con hiếu động hơn thường ngày một chút, rồi sẽ lập tức trở lại bình thường thôi. Nhưng không ngờ trận đau đớn này càng lúc càng mãnh liệt, cậu thậm chí còn có thể cảm giác được thai nhi đang từ từ trượt xuống dưới.

Triệu Tịch có chút sợ sệt, mấy năm trước lúc mang thai Đông Đông, toàn bộ thời gian sau đó cậu cơ hồ đều vượt qua ở trên giường, mỗi một giai đoạn thai nhi trưởng thành cậu cũng đều không có cảm giác quá rõ ràng, đại khái toàn bộ quá trình đều chỉ là thống khổ, thậm chí đến cơn đau đớn lúc sinh đứa nhỏ, cậu cũng có chút nhớ không rõ rồi.

Mà giờ khắc này, cậu thế nhưng lại có thể cảm giác được rõ ràng cơn đau đớn nơi bụng làm cho mình khó chịu kia. Cậu không biết có phải là sắp sinh hay không, chẳng qua cậu cảm thấy thật sự rất thống khổ, cảm giác bụng của mình giống như sắp bị đứa nhỏ đá cho vỡ tung thành từng mảnh.

Thai nhi dường như không tìm được lối ra, đang nôn nóng ở bên trong va chạm loạn xạ.

Gương mặt của Triệu Tịch càng lúc càng trắng bệch, quần áo trên người cũng đã nhiễm đầy mồ hôi lạnh, bên tai cậu chỉ nghe được một mảnh ông ông ông, dần dần cậu đã không thể nghe được người bên kia đang nói gì. Hiện tại, cảm giác trên người cậu chỉ còn dư lại nổi đau đớn vừa xa lạ vừa phảng phất như vĩnh viễn không có điểm kết.

“A Dương, đau quá…” Triệu Tịch đã có chút suy yếu, cậu cảm thấy có một chất dịch lỏng đang chảy ra khỏi người mình, kèm theo đó là những chuyện động càng thêm kịch liệt của thai nhi. Trong phòng đen kịt một màu, rèm cửa sổ còn chưa có mở ra, một mình cậu ngồi dưới đất, chiếc bụng trĩu xuống đang truyền đến từng cơn đau quặn thắt, bên ngoài là người trưởng bối không hề chấp nhận thân phận của cậu. Trong lòng cậu không hiểu sao lại nổi lên một trận khổ sở, nên đã không kiềm chế được mà bật thốt nên những tiếng ngâm mỏng manh.

Tần Mục Dương lòng đau như cắt, hung hăng đập bánh lái vài cái, cố gắng ngăn chặn sự chua xót trong mắt, cật lực động viên cậu: “Không có chuyện gì, Tiểu Tịch, sẽ không có chuyện gì hết, anh lập tức tới ngay, kiên trì một chút, anh lập tức tới ngay…”

Hắn cắn răng không ngừng tăng tốc, trong đầu một mảnh trống không. Cảm giác như mình sẽ lập tức phát điên ở nơi này.

Xe bay nhanh trên đường cài, công ty của hắn cách nhà không quá xa, kỳ thực cũng chỉ mất không tới 15 phút đi xe, nhưng giờ phút này, Tần Mục Dương lại cảm thấy như đây là chuyến hành trình dài mất mà hắn phải trải qua.
Bình Luận (0)
Comment