Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 94

Đến tận ba ngày sau, Tần phu nhân mới ghé lại bệnh viện. Lúc ấy, Triệu Tịch đã có thể xuống giường, nhưng sợ động đau đến vết thương, nên cậu cũng không nguyện ý đi lại cho lắm.

Tần Mục Dương cười ha hả, đông kéo một cái tây kéo một cái, bắt cậu phải xuống dưới đi bộ một chút, Triệu Tịch lại hiếm thấy cáu kỉnh, cứ rút ở trong ổ chăn không chịu lên tiếng.

Đương lúc hai người đang bận giằng co, thì cánh cửa lại bị gõ vang. Tần Mục Dương tưởng là Diêu Vũ Quân, liền lên tiếng: “Mời vào!”

Không ngờ người xuất hiện ở cửa lại là Tần phu nhân cùng Tần tiểu thư, tầm mắt của mọi người đồng loạt đối diện nhau, cả hai bên đều ngây ngần cả người.

Sắc mặt của Tần Mục Dương tức khắc trầm xuống, đem cái đầu ló ra thăm dò của Triệu Tịch nhét trở lại, sau đó kéo ghế đứng dậy, đóng cửa.

Phòng khám này cũng không lớn cho lắm, chỉ có hai tầng, gian phòng mà bọn họ đang ở vốn cũng không phải phòng bệnh, chỉ là sau đó mọi người đã lục tục đem vào thêm một đống đồ đạc cùng phụ kiện mới thành như bây giờ. Cũng vì vậy mà trên hành lang hiện tại, cơ bản không có người nào.

Tay Tần Nhã Lâm đang xách một bình giữ ấm, thần sắc của hai mẹ con có vẻ hơi lúng túng.

Tần Mục Dương nhàn nhạt liếc mắt một cái, bình tĩnh hỏi: “Mẹ, chị hai, có chuyện gì sao?”

Tần phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt của Tần Mục Dương cực kỳ lạnh nhạt. Bà thở dài, “Con trước tiên không nên như vậy, cậu ấy… Trong nhà có nấu canh bồ câu, ân… đối vết thương rất tốt.”

Tần Mục Dương hạ tầm mắt đảo quanh một vòng, trong mắt có sự trào phúng nhàn nhạt, “Không cần, vừa nãy đã uống rồi. Hai người trở về đi!”

Không có rõ ràng từ chối, cũng không có lạnh lùng chán ghét. Chỉ là Tần phu nhân biết con trai mình đã thật sự tức giận. Tính cách của Tần Mục Dương trước đây vốn rất bộp chộp thẳng thắn, ngay cả lúc chung sống cùng Triệu Tịch hắn cũng rất ít khi gây sự với người trong nhà. Nhưng từ sau khi chia tay với Triệu Tịch, tính tình của hắn đã trở nên vô cùng nội liễm, giọng điệu mà càng nhạt nhẽo vô vị, thì càng chứng tỏ trong lòng hắn đang rất phẫn nộ.

Tần phu nhân có chút khổ sở, thả mềm thái độ, giải thích: “Mẹ không phải cố ý. Ngày đó, mẹ định đi đón Đông Đông, là hài tử mở cửa cho mẹ, vừa vào cửa liền nhìn thấy cậu ấy… với chiếc bụng rất to, mẹ còn chưa kịp nghĩ gì, Triệu Tịch đã chạy trở vào phòng…”

Bà xác thực chưa có làm gì quá đáng, mà hôm đó lại đúng dịp Triệu Đông Đông xung phong giành trước đi mở cửa.

Đối với điểm ấy, Tần Mục Dương cũng đã hiểu. Hắn không cách nào trách cứ mẫu thân, nhưng cũng thể không để tâm đến chuyện ấy.

Tình trạng thân thể của Triệu Tịch vốn là đặc thù, trời mới biết ngày đó lúc hắn về đến nhà nhìn thấy Triệu Tịch đang ôm bụng ngồi dưới đất, tâm tình của hắn đã khủng hoảng đến mức nào đâu?

Hắn biết mình không nên đổ lỗi cho ai. Mẹ Tần muốn cháu trai, đến nhà hắn đón Đông Đông cũng là chuyện thuận tình hợp lý…

Tần Mục Dương nhức đầu đè cái trán, có chút vô lực, “Mẹ, ngài về trước đi! Thân thể của Triệu Tịch còn chưa có khôi phục, hai ngày nữa…chờ mấy ngày nữa sức khỏe của em ấy tốt hơn, chúng ta sẽ bàn lại.”

Hắn không biết mẫu thân đợi đến mấy ngày mới quay lại, là để suy nghĩ một phương pháp giải quyết cho ổn thỏa, hay là lại muốn đem hai đứa con của hắn mang đi đây?

Tần Mục Dương cười gằn trong lòng, biết thì biết thôi. Sau này hãy nói, bất luận thế nào, hai đứa nhỏ chính là máu mủ của hắn, coi như có nhờ đến pháp luật can thiệp, hài tử cũng chỉ có thể đi theo hắn mà thôi.

“Mẹ, chị hai, hai người trở về đi thôi. Mấy ngày nay thật sự không tiện.” Tần Mục Dương nhàn nhạt lặp lại.

Nói xong hắn liền không động đậy nữa, đứng che ở trước cửa, lẳng lặng chờ.

Tần đại tỷ rốt cục nhịn không được nữa, dùng sức vỗ đầu hắn một cái, “Em lại đang loạn tưởng cái gì thế hả? Em nghĩ chúng ta đến làm gì? Mắng hai đứa sao?”

Tần đại tỷ vô cùng bất đắc dĩ, đem bình giữ ấm thả vào ngực hắn, “Thôi, ngày hôm nay trước tiên không nói gì. Em cầm cái này đi, mang vào cho Triệu Tịch uống, trong này bỏ rất nhiều dược liệu, xác thực rất tốt cho vết thương. Mẹ và chị về trước.”

Nói rồi cô liền đỡ Tần phu nhân rời đi.

Tần Mục Dương ôm bình giữ ấm, đứng ở bên ngoài một lúc, rồi mới đẩy cửa đi vào.

Triệu Tịch đang thả chân muốn xuống dưới, nhìn hắn tiến vào liền tập tức thu về, vội hỏi: “Là ai tới? Sao không để người ta vào? Trong tay anh đang cầm cái gì vậy?”

Tần Mục Dương vô biểu tình ngồi xuống, bây giờ còn chưa tới mười một giờ, Bạch Vũ Hàng vẫn còn chưa đưa cơm tới.

Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở nắp, múc một bát đưa tới cho cậu.

Triệu Tịch nghi ngờ nhận lấy, ngửi một cái, “Không có mùi.”

Mấy món cậu ăn hai ngày nay cơ hồ đều không có dầu mỡ gì, trong miệng đã nhạt nhẽo đến đòi mạng.

Tần Mục Dương có chút mất tập trung, “A” một tiếng, “Cái này à… Ân, giúp mau lành vết thương.”

“Ồ.” Triệu Tịch cầm lấy cái muỗng từ từ múc vào miệng, vẫn là không có mùi vị.

Tần Mục Dương ngồi trầm mặc ở bên cạnh, biểu tình có chút nghiêm túc.

Triệu Tịch uống xong một bát, kéo tay hắn qua, “Anh làm sao vậy? Vừa nãy là ai tới?”

Tần Mục Dương vươn người lấy khăn giấy cho cậu, tùy ý nói: “Không có ai, tiểu Quân qua đây nói anh một ít chuyện về đứa nhỏ.”

Triệu Tịch hồ nghi liếc mắt nhìn hắn, Tần Mục Dương cười ha hả đến gần hôn cậu.

Triệu Tịch chậm rãi nằm lên trên giường, Tần Mục Dương lại cúi đầu chống người hôn cậu thêm mấy cái. Vấn đề cứ như vậy bị bỏ qua.



Một tuần lễ sau Triệu Tịch xuất viện, Bạch Vũ Hàng lái xe tới đón người, thời gian ở bệnh viện ứơc chừng khoảng mười ngày, bao lớn bao nhỏ gì đều có không ít, còn cộng thêm một đứa nhỏ vừa mới động một chút liền khóc ré lên. Một nhóm người cơ hồ là luống cuống tay chân tiến vào trong xe.

Y lái xe chạy thẳng đến nhà của Tần Mục Dương, Hứa Hạo Nhiên cùng Triệu Đông Đông đang trông ngóng đứng chờ ở trước cổng.

Triệu Tịch ôm đứa bé, Tần Mục Dương ở bên cạnh cẩn thận ôm cậu. Bạch Vũ Hàng cùng Tống trợ lý thì ở phía sau vác theo một đống đồ đạc.

Cửa vừa bật mở, Triệu Đông Đông liền nhào tới, “Em trai à ——!”

Triệu Tịch há hốc mồm, mắt thấy nhi tử như sói đòi vồ dê nhào tới, cậu nhất thời không thể phản ứng kịp.

“Đông Đông…” Tần Mục Dương bất đắc dĩ nhấc con trai lên, ôm đến ngang độ cao với bảo bảo trong ***g ngực Triệu Tịch, “A, xem đi, em trai con nè.”

“Em trai đang ngủ a!” Triệu Đông Đông kêu to như phát hiện điều mới lạ, lôi kéo cổ áo của Tần Mục Dương, “Ba ba mau kêu em trai tỉnh lại chơi cùng Đông Đông a!!”

Tần Mục Dương dở khóc dở cười phát hiện, ba người bọn họ đứng ở cửa, đã vô tình đem mấy người ở phía sau hoàn toàn che lấp. Bạch Vũ Hàng cũng đã sớm đen mặt.

“Xuống xuống.” Tần Mục Dương vỗ vỗ cái mông của đứa lớn, “Đợi lát nữa em sẽ chơi với con.”

Vội vàng ôm lấy Triệu Tịch đến trên ghế salông ngồi xuống, tiểu bảo bảo trước khi rời khỏi phòng khám đã được ăn no, hiện tại đang ngủ say trong lòng cha bé.

Triệu Đông Đông cũng theo đến ngồi kế bên cạnh cậu, nhe răng toét miệng làm ngoáo ộp, mặt nhăn nhíu vô cùng, cứ liên miên khiều khiều gọi gọi em trai ngủ say đến bất tỉnh.

Ở bên kia, Hứa Hạo Nhiên cũng vừa giúp đỡ thu dọn hành lý và mấy thứ linh tinh xong, hắn vỗ vỗ tay, trợn to mắt, “Một nhà bốn người nhá…”

Khẩu khí chua vô cùng, Tần Mục Dương cười chế nhạo, “Đúng vậy a, ha ha.”

Hứa Hạo Nhiên sầu mi khổ kiểm bị Bạch Vũ Hàng lôi đi, Tống Nam cũng đầu đầy là mồ hôi, lếch mông đi theo.

Trong nhà có thêm một đứa nhỏ, sức khỏe của Triệu Tịch lại còn chưa hoàn toàn khôi phục, hai người liền suy tính thuê một người bảo mẫu.

Tần Mục Dương không hề có kinh nghiệm đối với việc chăm sóc trẻ sơ sinh. Còn tuy rằng Triệu Tịch là người nuôi lớn Triệu Đông Đông, nhưng thật chất mấy năm trước lúc Đông Đông một hai tuổi, khi hai người còn ở tại Mỹ, công việc chăm sóc Đông Đông cơ hồ đều do hai vị bác sĩ Diệp San San cùng Giang Phàm phụ trách. Đến sau đó lúc cậu đã về nước, Đông Đông đã hơn hai tuổi, cũng đã có thể nhận thức được xung quanh, việc ăn uống ngủ nghĩ chỉ cần nhìn một chút là ổn.

Nhưng hiện tại…Nửa đêm hơn hai giờ, Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương đang mơ màng ngủ, thì lại bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức.

“Mắc tiểu sao?” Tần Mục Dương nhỏ giọng hỏi.

Triệu Tịch sờ sờ mông con, lắc đầu một cái, “Không có, chưa tè mà.”

“Vậy là đói bụng?”

Triệu Tịch sờ sờ bụng của con, còn có hơi căng đầy, hơn nữa vừa nãy lúc hơn mười giờ, cậu cũng đã thức dậy đút sữa cho con uống rồi mà.

Không có đói bụng, cũng không có đi tiểu. Vậy tại sao lại khóc lợi hại như vậy?

Tần Mục Dương bối rối nhìn con trai khóc thê thảm hề hề bên cạnh giường nhỏ, trong lòng lại nổi lên một trận thương yêu, có chút không biết làm sao.

Triệu Tịch cũng thống khổ, cuối cùng cậu liền cúi người đem con bế lên, dựa theo phương pháp ôm con của Diêu Vũ Quân chỉ, để cái đầu nhỏ của bé tựa vào ngực mình, hơi rung nhẹ người, trong miệng cũng bất giác ngâm nga một khúc hát ru quen thuộc, anh anh ông ông, chẳng được bao lâu, nhóc con thật sự liền nín khóc.

Chép chép miệng nhỏ, chìm vào giấc ngủ.

Tần Mục Dương tự nhiên cảm thấy vô cùng buồn cười, đi tới bên cạnh cậu, nhẹ nhàng sờ sờ mặt nhóc, đem nước mắt lau sạch sẽ.

“Bảo bối nhi của anh sao có thể giỏi như thế.” Tần Mục Dương trêu đùa.

Triệu Tịch lúng túng, hành động này cậu chưa thử bao giờ, thậm chí cậu cũng không biết mình vì sao lại thực hiện những động tác vừa nãy nữa.

Triệu Tịch không giải thích được, đành phải che giấu biểu tình, ôm con trai đi vòng quang phòng khách hai vòng, lúc này mới quay trở lại phòng ngủ.

Kết quả mới vừa đem đứa nhỏ để xuống, nhóc con dường như cảm ứng được ba ba đang xa rời mình, bé lập tức hé miệng khóc ré.

Tần Mục Dương đau đầu, “Này, chuyện này…”

Triệu Tịch vung vung tay, “Không có chuyện gì, anh ngủ trước đi. Em ôm con là được rồi.” Đại khái có lẽ cảm ứng tâm linh giữa hai cha con là có thật, nhóc con khi ở cạnh người khác thì sẽ vô cùng bất mãn kêu khóc, nhưng đối với Triệu Tịch thì lại vô cùng ngoan ngoãn.

Tần Mục Dương làm sao ngủ một mình được, cuối cùng hai phu phu đành ôm con trai thức cả nguyên đem, đến sáng sớm hai người mới lảo đảo bò lên giường.

Lúc này quyết tâm muốn kiếm bảo mẫu của hai người lại càng thêm kiên định.

Kết quả còn không đợi Tần Mục Dương hành động, Tần phu nhân bên kia đã chủ trương đưa người tới.

Là Vương tẩu, người đã đi theo Tần phu thân gả vào Tần gia từ khi còn trẻ, Tần Mục Dương khi còn bé cũng cơ hồ là do bà chăm lớn. Tần Mục Dương không nghĩ nhiều đến việc mẹ mình có ý gì, chỉ là hắn hiện tại đã vội đến sứt đầu mẻ trán, hài tử còn quá nhỏ, mà mối quan hệ của hắn và Triệu Tịch lại rất đặc biệt, muốn tìm một người vừa yêu trẻ, lại có nhân phẩm tốt, thực sự không phải là chuyện dễ dàng.

Mà bất luận ý định của mẹ Tần là gì, đối với Vương tẩu, Tần Mục Dương vẫn rất tin tưởng. Vương tẩu trước tiên ở lại nơi này một thời gian, Tần phu nhân cũng chưa nói sẽ để bà ở lại bao lâu, Tần Mục Dương cảnh giác trong lòng, vừa để Vương tẩu hỗ trợ chiếu cố công việc trong nhà, vừa cùng Tống Nam đi tìm một người bảo mẫu đáng tin một chút.

Tiểu bảo bảo vừa mới sinh chừng mười ngày, bình thường chỉ cần ôm một chút, đã làm cho hắn sợ sẽ đem xương cốt của vật nhỏ này bẽ gãy mất. Việc Vương tẩu đến, vừa vặn đã giúp đỡ bọn họ không ít việc.

Chờ Triệu Tịch dần dần tăng thêm kinh nghiệm trong việc chăm sóc con nhỏ, nhóc con cũng trong vô thức lớn dần lên, đối mắt to tròn đó quả thật là trông hết sức giống với Tần Mục Dương.

Triệu Tịch có chút buồn rầu, rõ ràng cậu là người sinh ra hai đứa con trai, tại sao cả hai đứa đều không giống mình chút nào hết!?

Nụ cười trên mặt Tần nhị thiếu dường như còn có một thâm ý khác, Triệu Tịch khó giải thích được cảm thấy căng thẳng, liền không còn dám đề cập đến chuyện này nữa, mắc công hắn lại mê sảng nói nhảm bắt cậu sinh thêm vài đứa thì khổ.

Mà nhóc con quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người càng ngày càng giống Tần Mục Dương, cuối cùng nhanh đến ba tháng sau, Triệu Tịch đã mỗi ngày không cười được nổi, theo từng sự biến đổi của lão nhị, sự phiền muộn trong lòng cậu cũng dần tăng thêm.

Bởi vì vật nhỏ này càng lớn càng đẹp, khuôn mặt kia rõ ràng là giống hắn đến mười phần, nói đến đây, Triệu Đông Đông còn có chút tương tự Triệu Tịch về phần khí chất, mà thằng nhóc con này, lại không hề có chút nào di truyền từ Triệu Tịch, từ mũi đến đôi mắt, rồi tới bộ dạng càng ngày càng đáng yêu kia, toàn bộ đều y khuôn Tần Mục Dương.(khéo đẻ quá mà :]]]])

Có thể tưởng tượng được, ngày sau khi nhóc con lớn lên chút nữa, liền sẽ đường hoàng trở thành phiên bản mini của Tần nhị thiếu khi còn nhỏ.

Triệu Tịch kỳ thực vẫn luôn muốn tận mắt chứng thật chuyện Hứa Hạo Nhiên nói A Dương giống con gái khi còn bé.

Nhưng mà người đã lớn như thế làm sao có thể biến nhỏ trở lại, nhưng còn lão nhị sẽ từ từ đến giai đoạn đó thôi.haeyuk8693

Triệu Tịch âm thầm suy nghĩ, càng ra sức hầu hạ chăm bõm cho con trai thêm mau lớn, lại càng hận không thể trong một đêm bổ sung hết chất dinh dưỡng cho nhóc con nhanh chóng lớn đến mười mấy tuổi.

Tần nhị thiếu vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng hết cách rồi, chỉ còn chờ đến một ngày nào đó trong tương lai lại bị mọi người đem ra chế nhạo một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment