Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 210 - Chương 210.

Chương 210. - Chương 210. -

Giáo viên lớp học thêm và giáo viên trong trường không giống nhau, phê bình học sinh đều rất có chừng mực, nhiều nhất là nói hai câu giống như vậy, cũng sẽ không phạt đứng, càng sẽ không gọi phụ huynh.

Lâm Tiếu cảm thấy Viên Kim Lai như thế này không đúng, nhưng lại cảm thấy cậu bé nói có chút đạo lý.

"Vậy cậu tự vẽ cho mình một cái bàn tính đi." Lâm Tiếu nói.

Viên Kim Lai trừng to mắt: "Vẽ bàn tính như thế nào?".

Lâm Tiếu kéo tờ giấy nháp trên bàn Viên Kim Lai tới, cầm lấy bút chì, vẽ ở phía trên một cái khung tròn, vẽ từng đường thẳng, đã vẽ xong một cái bàn tính đơn giản.

Viên Kim Lai ngờ vực nói: "Cái này làm được gì, vẽ bàn tính ra lại không thể gảy."

Lâm Tiếu: "Cậu có thể vẽ hạt châu ở phía trên, chẳng phải giống như gảy bàn tính sao."

Viên Kim Lai há to mồm: "Mỗi lần gảy hạt châu lại vẽ một cái trên giấy, vậy tớ sẽ mệt chết."

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải không phải, cậu trực tiếp vẽ kết quả cuối cùng.”

Viên Kim Lai: "Vậy làm sao để tớ biết kết quả cuối cùng là gì?"

Lâm Tiếu: "Cậu tính ở trong đầu."

Viên Kim Lai: "Cái này ai có thể tính ra được? Hôm nay giáo viên mới giảng phép tính ba chữ số nhân hai chữ số, sau đó chắc chắn cũng sẽ luyện tập đề bài ba chữ số nhân hai chữ số, tính khó như vậy, ai có thể tính ra trong đầu được chứ?” Mặt Viên Kim Lai hiện lên vẻ cậu đùa tớ à.

Lâm Tiếu chớp mắt mấy cái: "Tớ có thể tính ra được, không khó."

Viên Kim Lai: "Trâu bay trên trời, cậu trên mặt đất khoác lác."

Lâm Tiếu tức giận: "Tớ không khoác lác."

"Reng reng" Chuông vào học vang lên, Lâm Tiếu phải về chỗ ngồi, Viên Kim Lai hét lên với cô: "Nếu cậu không khoác lác thì chứng minh cho tớ xem, không gảy bàn tính, không viết, dùng đầu tính thẳng ra đáp án."

"Nếu cậu không làm được thì mời tớ ăn ba que xiên nướng."

Lâm Tiếu quay đầu lại: "Được, nếu tớ không làm được, tớ mời cậu ăn ba que xiên nướng, vậy nếu như tớ làm được, cậu cũng phải mời tớ ăn ba que xiên nướng."

Viên Kim Lai hất cằm: "Nếu cậu có thể làm được, tớ mời cậu ăn mười xe xiên nướng".

Ánh mắt Lâm Tiếu sáng lên, cô sợ Viên Kim Lai đổi ý, nói cực nhanh: "Cứ quyết định vậy đi, ngoéo tay móc ngược một trăm năm không được đổi."

"Không nghe thấy chuông vào học vang rồi sao, tất cả về chỗ ngồi nhanh lên." Giáo viên lớp bàn tính đặt ấm trà tráng men ở trên bục giảng.

Lâm Tiếu vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình, quay đầu nhìn lại ghế cuối cùng trong phòng học, dùng ánh mắt nhắc nhở Viên Kim Lai chú ý.

Cô muốn bắt đầu.

Giáo viên lớp bàn tính ở trên bảng đen viết đề bài xuống "389 nhân 52."

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm bảng đen nhìn một giây đồng hồ, lập tức đưa ra đáp án cuối cùng trên bàn tính, vèo một cái giơ tay lên.

Giáo viên lớp bàn tính nhìn về phía Lâm Tiếu: "Sao vậy?" Tốc độ giơ tay của Lâm Tiếu quá nhanh, giáo viên không nghĩ Lâm Tiếu đã tính xong, cho rằng cô muốn đi nhà vệ sinh hoặc là có chuyện khác nhờ giáo viên giúp đỡ.

Lâm Tiếu: "Cô giáo, em xong rồi ạ."

Giáo viên lớp bàn tính đi đến bên cạnh Lâm Tiếu, nhìn thấy đáp án trên bàn tính của cô, bất ngờ phát hiện con số phía trên vậy mà lại đúng.

Giáo viên gật đầu với Lâm Tiếu: "Đúng rồi."

Trong lòng của giáo viên nổi lên nghi ngờ, Lâm Tiếu tính thế nào mà nhanh như vậy, chẳng lẽ cái đề bài này vừa khéo cô đã làm qua, rồi nhớ đáp án.

Cô ấy quay trở lại bục giảng, không nhịn được lật sổ giáo án của mình ra xác nhận một chút, chẳng lẽ đề mình vừa mới ra này cũng không có.

Trong lớp mấy bạn học bình thường gảy bàn tính vừa tốt vừa nhanh thường xuyên được giáo viên khen ngợi, nghe thấy Lâm Tiếu đã tính ra đáp án chính xác, tất cả đều cúi đầu yên lặng tăng tốc tốc độ ngón tay gảy hạt châu trên bàn tính.

Bọn họ ngay cả một nửa cũng chưa gảy xong, sao Lâm Tiếu lại nhanh như vậy.

Cành cạch cành cạch, loạt âm thanh gảy bàn tính rõ ràng là trở nên nhanh hơn, Lâm Tiếu quay đầu lại hất cằm về phía Viên Kim Lai.

Viên Kim Lai xua tay một cái với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nhẹ nhàng nhíu mày, Viên Kim Lai như vậy là có ý gì, không tin là Viên Kim Lai không tin, Lâm Tiếu lại chứng minh cho cậu bé xem. Sau khi giáo viên lớp bàn tính viết xuống đề thi thứ hai, một giây đồng hồ Lâm Tiếu lại giơ tay lên, giơ vừa cao vừa thẳng.

Giáo viên lớp bàn tính kinh ngạc đi đến bên cạnh Lâm Tiếu, lại một lần nữa thấy được đáp án chính xác ở trên bàn tính của Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu quay đầu lại, một lần nữa hất cằm về phía Viên Kim Lai.

Lần này Viên Kim Lai thật sự sốt ruột, cái mông từ trên ghế nâng lên, cả người giống con rùa lớn rướn cổ nhìn về phía trước. Trời ạ, Lâm Tiếu không phải thật sự có thể làm được chứ, cậu bé cược mười que xiên nướng, mười que đấy.

Cậu bé nên tìm cớ gì để chơi xấu đây.

Trong lòng Viên Kim Lai hoảng sợ muốn chết, giống như có một con thỏ nhỏ đụng thùng thùng trong lồng ngực của cậu bé. Trên mặt cậu bé hiện lên sự căng thẳng, tiếp tục xua tay với Lâm Tiếu, lại giơ một số ba về phía Lâm Tiếu.

Bình Luận (0)
Comment