Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 229 - Chương 229.

Chương 229. - Chương 229. -

Ông chủ tiệm sách ngăn cản cô ấy: “Cô hãy chờ một chút.”

Thẩm Vân không hiểu: “Chờ cái gì ạ?”

Ông chủ tiệm sách: “Chờ để xem lô hàng hóa mới này có kiếm được ra tiền không.”

Thẩm Vân quyết định nghe theo ông chủ tiệm sách, dù sao thì về chuyện buôn bán này, ông chủ tiệm sách có kinh nghiệm nhiều hơn cô ấy.

Thẩm Vân kiềm chế tính tình đợi mấy ngày, lửa giận trong lòng dần tiêu tan từng chút một. Ông chủ Đào gửi cho cô “hàng mới”, tuy rằng có một mặt hàng là hàng tồn kho đọng lại, nhưng mà có hai mặt hàng khác lại bán chạy hơn bình thường.

Bán còn nhanh hơn so với bất kỳ một loại văn phòng phẩm nào trước đó.

Thẩm Vân tính đi tính lại ở trên giấy nháp, cuối cùng quyết định không gọi cuộc điện thoại chất vấn kia nữa.

Cứ cho là hàng tồn kho kia vừa xấu và chất lượng lại kém, đến một cái cô ấy cũng không bán mà bỏ đi tất cả. Nhưng mà số hàng mới mà ông chủ Đào gửi đến đây cho cô ấy lần này vẫn giúp cô ấy kiếm được rất nhiều.

Thẩm Vân tiếp tục gọi điện thoại bổ sung hàng hóa, đương nhiên tiếp tục muốn nhập thêm hai loại hàng hóa bán chạy kia.

Tín hiệu điện thoại đường dài không tốt lắm, giọng nói của ông chủ Đào đứt quãng truyền đến: “Được, ngày mai tôi sẽ gửi đi cho cô.”

“Ngoài hai loại mà cô muốn kia, tôi lại ghép cho cô thêm kiểu dáng khác, cô thử xem có bán được không.”

Ông chủ Đào muốn ghép hàng hóa, Thẩm Vân không cần thử cũng biết nhất định là không bán được.

Nhưng cô ấy không hề do dự một chút nào mà đồng ý: “Được, cảm ơn ông chủ Đào.”

“Tiếu Tiếu, đi thôi.” Lữ Tú Anh thúc giục bốn, năm lần, cuối cùng cũng túm được Lâm Tiếu ra khỏi tiệm sách Văn Lan.

Trên đường về nhà, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Sau này lúc chị Tiểu Vân đang đi làm ở tiệm sách, con có thích những món văn phòng phẩm nào thì cũng đừng nói thẳng ra nhé.”

Lâm Tiếu mờ mịt nói: “Tại sao vậy ạ?”

Lữ Tú Anh nói: “Giống như hôm nay, con chỉ cần vừa nói thích là chị Tiểu Vân chắc chắn sẽ muốn tặng cho con.”

Lữ Tú Anh và Thẩm Vân đẩy qua đẩy lại thật lâu, cuối cùng mua với giá nhập hàng, Lữ Tú Anh cảm thấy đang chiếm lợi của Thẩm Vân, thật sự rất ngại.

“Chị Tiểu Vân ngại lấy tiền của con, chúng ta cũng không thể chiếm lời của người ta mãi như vậy được.”

Lần này Lữ Tú Anh nhìn thấy Thẩm Vân thì cảm thấy cô ấy thật sự đã trưởng thành hơn nhiều, xem ra làm ăn thật sự có thể rèn luyện con người.

Mái tóc vốn dài đến eo của Thẩm Vân cũng đã cắt ngắn, chỉ còn dài qua bả vai, thắt một bím tóc đuôi ngựa ở sau gáy khiến tướng mạo vốn dĩ dịu dàng giờ thêm vài phần nhanh nhẹn.

“Chị Tiểu Vân của con chỉ làm buôn bán nhỏ, kiếm được một ít tiền cũng không dễ.” Lữ Tú Anh nhớ đến cảnh ngộ của Thẩm Vân thì thở dài, số phận của Thẩm Vân cũng đủ khổ rồi.

Lâm Tiếu nhăn mày nhỏ: “Thế sau này con muốn mua văn phòng phẩm trong tiệm sách thì phải làm sao đây ạ?”

Văn phòng phẩm ở chỗ chị Tiểu Vân là đẹp nhất, Lâm Tiếu chưa từng nhìn thấy văn phòng phẩm nào xinh như thế ở những nơi khác.

Lữ Tú Anh nghĩ rồi cho Lâm Tiếu một ý kiến: “Con muốn mua văn phòng phẩm gì thì đừng tự đi, nhờ bạn học mua giúp con là được.”

Lâm Tiếu gật đầu, chỉ có thể như thế thôi, nhưng mà thật là phiền phức.

Lâm Tiếu ngồi ở yên sau xe đạp của mẹ, xé mở bìa quyển sách văn học thiếu nhi mới nhất.

Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng sột soạt ở sau lưng, không cần quay đầu cũng biết Lâm Tiếu đang làm gì: “Về nhà đã rồi đọc, đọc sách dưới mặt trời sẽ bị hư mắt đấy, trong lớp con không phải đã có bạn đeo kính rồi sao.”

Trước khi nghỉ hè, trong lớp Lâm Tiếu đã có một bạn nữ đeo kính cận. Trở thành bạn học đầu tiên đeo kính trong lớp, bạn nữ ấy đã bị cả lớp vây xem. Lâm Tiếu cũng xích lại gần nhìn kỹ kính mắt của bạn nữ ấy, hai mắt kính bằng pha lê, thêm một cái gọng kính gác ở trên mũi, trông rất là nặng mũi, rất là mệt mỏi.

Sau khi Lâm Tiếu về nhà kể cho mẹ nghe chuyện trong lớp có bạn học đeo kính, thì đến mùa hè này, chỉ cần Lâm Tiếu xem TV hơi lâu là Lữ Tú Anh sẽ nói với cô: “Nghỉ ngơi một lát đi, xem nhiều là bị cận đấy.”

Hiện tại cô ngồi ở yên sau xe đạp của mẹ, nôn nóng muốn xem sách văn học thiếu nhi, mà mẹ lại nói: “Về nhà rồi xem, sắp hư mắt đến nơi rồi đấy.”

Bình Luận (0)
Comment