Nhưng thời điểm này, lương của giáo viên còn thấp hơn lương của nữ công nhân kéo sợi.
Nhưng sau đó dần dần bằng nhau.
Rồi lại sau đó nữa, lương của giáo viên sẽ cao hơn lương của công nhân. Đợi cho đến khi Lữ Tú Anh về hưu, tiền lương hưu lại càng kém xa, trong tương lai hiệu quả và lợi ích của nhà xưởng kéo sợi bông không khả quan nên tiền lương hưu của công nhân cũng bị cắt xén bớt, sau khi Lữ Tú Anh về hưu đồng lương hưu bà nhận được rất ít ỏi. Một tháng cũng chỉ hơn một ngàn đồng nhân dân tệ, còn lương hưu của giáo viên cao hơn tận mấy ngàn.
Lữ Tú Anh thường xuyên nhắc tới: "Lúc trước thật nên đến trường tiếu học quản hồ sơ, ai mà có ngờ được đâu chứ?"
"Thời điểm ấy ai cũng nghĩ là làm công nhân lương ổn hơn, làm giáo viên lương không nhiều. Có ai mà ngờ vật đời sao dời, về sau lại đổi ngược lại cho nhau đâu chứ."
Chỉ là những nguyên do trên, lúc này Lâm Dược Phi có nói thì Lữ Tú Anh cũng chẳng tin.
"Mẹ, mẹ cứ đến trường tiểu học làm giáo viên quản lý hồ sơ đi, trong tương lai lương hưu của giáo viên cao hơn công nhân nhiều lắm đấy." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh không mảy may do dự mà khoát tay: "Chuyện đó là không thể nào xảy ra đâu."
Lâm Dược Phi cho rằng thực sự xảy ra.
"Lương có hơi thấp chút cũng không sao đâu mẹ. Dù sao con cũng sắp đi làm kiếm tiền rồi, con sẽ nuôi cả nhà mình."
Lữ Tú Anh nghe thấy những lời của Lâm Dược Phi, mặt mày rạng rỡ như hoa nở.
Thứ Lâm Dược Phi thực sự quan tâm không phải là tiền, lý do anh rất muốn mẹ mình đổi công việc khác là bởi vì chế độ làm việc ba ca luân chuyển thực sự là quá hại sức khỏe. Cứ 7 ngày làm ca ngày thì lại 7 ngày làm ca giữa và lại nối tiếp với 7 ngày làm ca đêm, làm ca giữa và ca đêm đều phải thức đêm, thời gian nghỉ ngơi và làm việc bị xáo trộn trong một khoảng thời gian mấy năm dài đằng đẵng.
Bây giờ Lữ Tú Anh đã xuất hiện một số triệu chứng ban đầu của chứng suy nhược thần kinh, rất khó đi vào giấc ngủ, giấc ngủ thì lại rất nông.
Càng lớn tuổi, bệnh suy nhược thần kinh của Lữ Tú Anh càng ngày càng trầm trọng. Mỗi đêm bà đều phải phụ thuộc vào thuốc ngủ nhưng cũng chỉ chợp mắt được vài tiếng. Chất lượng giấc ngủ không tốt thì đương nhiên sức khỏe cũng suy yếu cơ thể, cũng theo đó mà sinh ra đủ thứ bệnh khác.
Lãng tai, tay chân đau nhức, dãn tĩnh mạch, đây đều là những bệnh nghề nghiệp để lại vì làm việc trong nhà xưởng từ khi còn trẻ.
Lâm Dược Phi không muốn mẹ mình phải tiếp tục vất vả làm việc trong xưởng nữa. Dự định lúc đầu của anh là chờ đến khi bản thân có thể kiếm được ra tiền sẽ để mẹ bán đứt thâm niên, sớm về hưu.
Nhưng mà hôm nay nghĩ đến cơ hội được điều qua trường tiểu học để quản lý hồ sơ, Lâm Dược Phi thấy hợp hơn so với việc để bà về hưu sớm.
Hiện tại Lữ Tú Anh vẫn còn trẻ, tính bà lại không chịu ngồi yên, ngày nào cũng chỉ để bà ngồi không ở nhà trái lại làm cho bà buồn bực đến mệt mỏi, đến trường tiểu học làm giáo viên quản lý hồ sơ đúng rất phù hợp.
Lâm Dược Phi dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác và dùng đạo lý để người khác thấu hiểu, vận dụng tài khéo ăn khéo nói mà mình rèn dũa được sau nhiều năm kinh doanh làm ăn để thuyết phục Lữ Tú Anh đổi công việc.
Hốc mắt Lữ Tú Anh đỏ hoe, vội vàng quay lưng đi, núp sau Lâm Tiếu lén lau nước mắt.
"Thật sự đã trưởng thành rồi, bắt đầu biết thương mẹ rồi."
Lữ Tú Anh cảm động khóc một lúc nhưng sau đó lại không mảy may do dự từ chối Lâm Dược Phi.
Quê nhà của Lữ Tú Anh rất gần, chỉ mất 100 cây số đi đường, lái xe theo đường cao tốc chỉ mất nửa tiếng đồng hồ. Đây là tốc độ trước khi trọng sinh của Lâm Dược Phi.
Trước khi Lâm Dược Phi trọng sinh, hằng năm anh đều lái xe đưa Lữ Tú Anh về thăm quê nhà mấy chuyến, đi đường cao tốc vừa nhanh đường lại vừa bằng phẳng, chỉ cần chuẩn bị ít đồ ăn thức uống, Lữ Tú Anh ngồi trên xe ăn này ăn kia thoáng cái thôi đã đến nơi.
Còn bây giờ mỗi lần về thăm quê lại không đơn giản và dễ dàng như vậy.
Đường cao tốc vẫn chưa được xây dựng, xe buýt chỉ có thể đi đường quốc lộ bình thường, một nửa đường đầy ổ gà, người ngồi trên xe xóc nảy đến thất điên bát đảo.
Bên trên xe buýt mùi người, mùi mồ hôi, xăng dầu đủ thứ mùi trộn lẫn vào nhau, mùa đông thì còn đỡ chứ mùa hè thì ôi thôi rõ khổ.
Người ngóng trông được về thăm quê ngoại cả nửa cái mùa hè - Lâm Tiếu sau một chặng xe đường dài, khi đứng ở trạm dừng chân, trong lòng cũng bắt đầu sinh sợ hãi, rúc thẳng vào lồng ngực Lữ Tú Anh.