Gia đình Trần Đông Thanh chủ yếu là nghe radio, mỗi buổi tối lúc bảy giờ dùng radio nghe bản tin thời sự.
Lâm Tiếu tuyệt đối không cảm thấy hứng thú với bản tin thời sự, khi cô xem TV ghét nhất đụng phải bảy giờ tối, mặc kệ đổi sang cái kênh nào, nội dung phát ra đều giống nhau. Nhưng coi như Lâm Tiếu không thích xem bản tin thời sự, cô cũng nghĩ không thông: "Tại sao bản tin thời sự lại phải dùng radio nghe mà không cần xem TV chứ?"
Trần Đông Thanh lắc đầu: "Tớ cũng không biết."
Sau khi so sánh với Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu lập tức cảm thấy mình không cũng thảm như vậy nữa, so sánh như thế thậm chí cô còn rất hạnh phúc.
Cô lại hỏi Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân, vậy mà từ thứ hai đến thứ sáu Diệp Văn Nhân cũng không thể xem TV, chẳng qua vào cuối tuần, thời gian cô bé được cho phép xem TV lâu hơn một chút so với Trần Đông Thanh.
Vương Hồng Đậu mỗi ngày đều có thể xem, cô bé và Lâm Tiếu giống nhau, từ thứ hai đến thứ sáu mỗi ngày có thể xem nửa tiếng: "Từ bé tớ đã như vậy, mỗi ngày xem nhiều nhất là nửa tiếng."
Vương Hồng Đậu hâm mộ nói với Lâm Tiếu: "Cậu thật hạnh phúc, trước kia có thể xem lâu hơn."
Lâm Tiếu kinh ngạc phát hiện, thời gian cô xem TV lại là dài nhất trong số các bạn nhỏ.
Viên Kim Lai nghe thấy đám Lâm Tiếu đang thảo luận chủ đề này thì chạy tới khoe khoang: "TV nhà tớ tớ có thể xem tùy thích, tớ muốn xem bao lâu thì xem bấy lâu."
Viên Kim Lai đắc ý hỏi: "Các cậu biết mấy giờ TV không có chương trình không?"
Cậu bé nhanh chóng công bố đáp án: "Hơn mười một giờ khuya, mười hai giờ, chương trình TV đã kết thúc rồi."
Vương Hồng Đậu không tin: "Chương trình TV còn có lúc chiếu xong sao?"
Viên Kim Lai: "Đương nhiên rồi."
"Trước khi lên tiểu học, nhà tớ vẫn còn dùng TV trắng đen, chương trình TV kết thúc thì màn hình sẽ biến thành bông tuyết. Khi đó chương trình TV kết thúc sớm hơn, rất nhiều kênh hơn mười giờ tối đã không còn chương trình gì nữa."
"Bây giờ thời gian chương trình kết thúc muộn hơn so với trước kia, chương trình kết thúc sau đó biến thành dải màu, giống như buổi chiều thứ ba TV ngừng phát sóng."
Vương Hồng Đậu há to mồm: "Nhà cậu có TV màu sao?"
Viên Kim Lai tự hào gật đầu: "Nhà tớ đã đổi thành TV màu từ lâu rồi, tớ còn chưa lên tiểu học đã là TV màu."
Vương Hồng Đậu hỏi một vòng, phát hiện không chỉ nhà Viên Kim Lai có TV màu, trong nhà ba người Lâm Tiếu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh cũng đều là TV màu.
Vương Hồng Đậu thế mới biết, thì ra bình thường cô bé thảo luận phim hoạt hình và phim truyền hình với đám bạn học nhỏ, mọi người xem lại không giống nhau, đám bạn học nhỏ xem đều là TV màu.
Lâm Tiếu an ủi Vương Hồng Đậu: "Nhà tớ năm ngoái mới đổi TV màu. TV trắng đen cũng rất tốt, có thể xem TV là được, không thể xem TV mới thảm."
Lâm Tiếu nhìn Trần Đông Thanh một cái. Trong nhà có TV màu, thế nhưng cơ bản không xem thì có ích lợi gì chứ.
Vương Hồng Đậu cũng nhìn Trần Đông Thanh một cái, lập tức cảm thấy Lâm Tiếu nói có đạo lý, gật đầu: "Ừm."
Mỗi ngày chỉ có thể xem TV nửa tiếng, đột nhiên có thêm thời gian, Lâm Tiếu chỉ có thể chơi cùng Tiểu Hoàng.
Lúc đầu Tiểu Hoàng chơi rất vui vẻ cùng Lâm Tiếu, sau đó ngay cả Tiểu Hoàng cũng bị khó chịu, trốn vào trong góc phòng chổng cái mông về phía Lâm Tiếu, gọi thế nào cũng không ra.
"Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, chúng ta chơi bóng thôi." Lâm Tiếu cầm quả bóng Tiểu Hoàng thích nhất trong tay gọi nó.
Đột nhiên, Tiểu Hoàng chạy đến cửa, sủa to về phía bên ngoài cửa chống trộm: "Gâu gâu gâu gâu."
Lữ Tú Anh kỳ quái nhìn về phía cửa: "Không có ai mà."
Cửa im ắng, một chút âm thanh cũng không có, vừa rồi Lữ Tú Anh cũng không nghe thấy tiếng bước chân.
"Tiểu Hoàng, làm sao vậy?" Lữ Tú Anh hỏi.
Tiểu Hoàng vẫn sủa về phía cửa: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu."
Bình thường Tiểu Hoàng chưa từng sủa lung tung, hôm nay như vậy khiến Lữ Tú Anh nhớ đến chuyện kẻ trộm khu tập thể lần trước, bà lo lắng đi đến trước cửa chính, mở cửa gỗ bên trong ra một khe nhỏ, xuyên qua phía trên cửa chống trộm có thể nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên thấy trước cửa nhà có một bóng người.
Một người phụ nữ đang đứng dựa vào tường, cúi thấp đầu, Lữ Tú Anh không nhìn thấy mặt của cô ấy, nhưng có thể xác định không phải là hàng xóm trong khu nhà của mình.
"Này, cô đứng đây làm gì vậy, cô tìm ai?" Lữ Tú Anh hỏi cách cửa chống trộm.
Vừa nói xong, Lữ Tú Anh đột nhiên cảm thấy bóng dáng của người phụ nữ nhìn rất quen.
Người phụ nữ nghe thấy giọng nói của Lữ Tú Anh thì sợ đến mức cả người run lên, vô thức ngẩng đầu, nhưng ngẩng lên một nửa lại vội vàng cúi đầu xuống, sau đó vội vàng đi ra ngoài.