Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 306 - Chương 306.

Chương 306. - Chương 306. -

Thế nhưng Vương Hồng Đậu vừa vào lớp để cặp xong chạy ra khỏi tòa nhà giảng đường thì gặp phải cô giáo Từ.

Cô giáo Từ xua tất cả học sinh ở khu vực chịu trách nhiệm lên: “Sắp vào học rồi, mau về lớp.”

Học sinh trực nhật cũng bị lùa theo: “Được rồi, quét ra một lối nhỏ thế này là được.”

Quét tuyết trong lúc tuyết đang rơi dĩ nhiên không thể quét sạch hoàn toàn, cô giáo Từ nhìn học sinh của lớp mình đang quét tới tấp trong màn tuyết, cảm thấy chúng quá đáng thương.

Học sinh trực nhật lại không thấy mình đáng thương chút nào cả, không tình không nguyện bị cô giáo Từ xua về lớp.

Cửa lớp, các học sinh giậm ra một trận bước chân bịch bịch.

Vương Hồng Đậu đứng sau lưng Lâm Tiếu vỗ đi tuyết trên quần áo giúp cô: “Xong rồi.”

Học xong hai tiết, tuyết rơi càng to hơn, trường học thông báo hủy bỏ thể dục giữa giờ, trong lớp hoan hô một trận.

Thể dục giữa giờ hủy rồi, các bạn không thể nào ngoan ngoãn ngồi trong lớp được, xông hết xuống như tổ ong để nghịch tuyết.

Trên sân tập, quảng trường, trên mọi bãi đất trống của trường học đều có các học sinh của các lớp chen chúc nhau.

“Chúng ta cùng đắp một người tuyết đi.”

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân bàn bạc xong, quyết định đắp một người tuyết ở gốc gần tòa nhà giảng đường, có thể hoàn thành trong giờ ra chơi lớn này.

Lâm Tiếu phụ trách nặn đầu của người tuyết, còn hai bạn nhỏ Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đắp cơ thể người tuyết.

“Sáng hôm nay ở cổng trường tớ thấy một người đàn ông đạp xe đưa cô giáo Từ đến trường.” Vương Hồng Đậu nói.

Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đồng loạt nhìn Vương Hồng Đậu.

Diệp Văn Nhân hỏi: “Là chồng của cô giáo Từ sao? Trông như thế nào?”

Vương Hồng Đậu nhớ lại: “Rất cao, rất gầy, đeo một cặp kính.” Còn miêu tả chi tiết hơn thì Vương Hồng Đậu không nói được. Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân cũng hơi thất vọng, Vương Hồng Đậu miêu tả thế này thì họ hoàn toàn không tưởng tượng ra được người ta trông ra sao cả.

Vương Hồng Đậu: “Buổi sáng Đường Kiều cũng ở cổng trường, cậu ấy cũng thấy.”

Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân lập tức tìm kiếm bóng dáng của Đường Kiều trên sân tập, tìm thấy cô bé trong nhóm bạn đang chơi đánh trận tuyết của lớp mình.

Đường Kiều nghe họ hỏi chồng của cô giáo Từ trông ra sao, lập tức khen không dứt lời: “Đẹp trai lắm.”

“Cao hơn cô giáo Từ một cái đầu, mặt dài, sống mũi cao, mắt một mí, đeo kính rất nho nhã, có vẻ tính tình rất tốt.”

Đường Kiều nghiêm túc cân nhắc một phen, nói: “Khá giống thầy Lưu lớp tự nhiên, nhưng cao và đẹp hơn.”

Miêu tả của Đường Kiều tỉ mỉ hơn Vương Hồng Đậu nhiều, trong đầu Lâm Tiếu thoáng loáng xuất hiện một hình tượng, Diệp Văn Nhân nói: “Còn cao và đẹp hơn thầy Lưu vậy cũng miễn cưỡng xứng với cô giáo Từ nhỉ.”

Bốn cô gái đứng một bên trò chuyện, Viên Kim Lai bỗng chạy qua. Sau cổ áo Lâm Tiếu đột nhiên bị kéo mạnh một cái, sau đó gáy cô cảm nhận được một cơn lạnh buốt.

Trong quần áo Lâm Tiếu bị Viên Kim Lai quăng vào một quả bóng tuyết nhỏ.

Quả bóng tuyết nhỏ theo gáy rơi xuống, Lâm Tiếu lạnh rùng mình: “Viên Kim Lai!”

Lâm Tiếu vội quăng kéo áo giữ nhiệt ra khỏi quần giữ nhiệt, kéo quần áo nhảy tưng tưng.

“Rơi ra rồi rơi ra rồi.” Vương Hồng Đậu báo tin vui cho Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu túm một nắm tuyết, không kịp vo thành quả bóng đã trực tiếp đuổi theo Viên Kim Lai nhét hết vào trong cổ áo của cậu bé.

Thế này còn lạnh hơn bóng tuyết, càng khó rơi ra hơn. Diệp Văn Nhân ở bên cạnh thấy xong vô thức hít ngược vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy lưng mình cũng lạnh theo.

Thế nhưng Viên Kim Lai hoàn toàn không hề giận, cậu bé cười hì hì, lại vò một quả bóng tuyết quăng lên người Lâm Tiếu.

Cuộc đánh trận tuyết cứ vậy bắt đầu, từ hai quân đối chiến rồi biến thành một trận hỗn chiến, mãi đến khi chuông vào học vang lên kết thúc buổi ra chơi, mọi người mới vội vàng chạy về lớp.

Trên cầu thang đầy học sinh chen lấn vội chạy về lớp, Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nắm tay nhau cũng bị tách ra, ba người chạy vào lớp theo mọi người, Lâm Tiếu đứng ở chỗ ngồi kéo mạnh quần áo xuống.

Không kịp kéo áo giữ nhiệt nhét vào quần, cảm nhận được cơn lạnh run phảng phất như có gió lùa vào, chỉ có thể để giờ giải lao tiếp theo đến nhà vệ sinh bỏ vào.

Giờ giải lao tiếp theo, Lâm Tiếu đến nhà vệ sinh bỏ áo vào quần xong, lại như một bé chim sẻ bay ra khỏi dãy tòa nhà giảng đường đi tìm Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đã ra ngoài nghịch tuyết.

Bình Luận (0)
Comment