“Mẹ Lâm Tiếu, anh Lâm Tiếu, mọi người đừng quá căng thẳng.” Thầy Triệu nói với hai người bọn họ: “Chuyến thăm hỏi lần này của tôi là do lòng hiếu kỳ của bản thân, có chút mạo muội, nhưng tôi xin nói thẳng, tôi tò mò một gia đình như thế nào mà có thể nuôi dạy được một đứa trẻ thiên tài như Lâm Tiếu.”
Trong khoảnh khắc, hơi thở của Lữ Tú Anh có chút nặng nề, bà đã nghe rất nhiều lời khen ngợi từ các giáo viên khác nhau về trí thông minh, thiên phú trời ban của Lâm Tiếu.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh nghe thấy bốn chữ “Đứa trẻ thiên tài”.
Phản ứng của Lâm Dược Phi khi nghe thấy những lời này bình tĩnh hơn so với Lữ Tú Anh, anh hít sâu một hơi nói với thầy Triệu: “Gia đình em chỉ là một gia đình bình thường. Em và mẹ em đều không có học thức cao, về phương diện học tập cũng không giúp được gì cho Lâm Tiếu.”
Thầy Triệu gật nhẹ đầu, không có quá nhiều khách sáo. Ông ấy cũng nhìn ra được điều kiện của gia đình Lâm Tiếu cũng không tệ, trong nhà có TV màu và máy điều hòa, mọi thứ đều gọn gàng đẹp đẽ, được dọn dẹp sạch sẽ không có hạt bụi. Mặc kệ đây đích thực là một gia đình bình thường, chỉ có thể nói là bậc trung lưu, cũng không phải là rất giàu có, phụ huynh cũng không phải là thành phần trí thức cao.
Chỉ có thể nói xác suất thiên tài xuất hiện trong bất kỳ gia đình nào thì cũng gần như nhau.
Gia đình người bình thường cũng sẽ nuôi dạy được những đứa trẻ thiên tài như Lâm Tiếu.
Sau khi thầy Triệu nói chuyện với Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi, ông ấy phát hiện ra Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn chơi cờ ca rô trong lớp chỉ chơi có nửa ván, tiếp theo hai người nhớ kỹ thế cuộc ván cờ, sau đó lúc nghỉ giữa giờ khôi phục lại ván cờ và tiếp tục đánh cờ, ông ấy nói sự việc cho phụ huynh nghe.
Đây là lần đầu tiên Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nghe nói chuyện này, biểu cảm trên khuôn mặt của hai người hết sức ngạc nhiên.
“Điều này chứng tỏ Lâm Tiếu có trí nhớ đặc biệt tốt?” Lâm Dược Phi hỏi.
Thầy Triệu gật đầu: “Đúng vậy, trí nhớ như vậy rất hiếm thấy.”
Thầy Triệu đang dạy các lớp thi Olympic Toán học, những đứa trẻ ông ấy dạy đều là những đứa trẻ thông minh nhất: “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp đứa trẻ có trí nhớ tốt như Lâm Tiếu.”
Chu Tuệ Mẫn cũng thuộc lòng ván cờ.
Điều này vượt ngoài dự đoán của thầy Triệu, có vẻ như tiềm lực của con người thường phải ép buộc một chút mới có thể đạt đến cực hạn, Chu Tuệ Mẫn bị Lâm Tiếu buộc phải phát huy ra tiềm năng của mình, ngay cả Chu Tuệ Mẫn cũng phải sửng sốt giật nảy mình.
Nhưng thầy Triệu kết hợp với bộ dạng không yên lòng của cô bé trong suốt cả tiết học, có thể xác định rằng thời gian cả tiết học cô bé đều ghi nhớ thế cuộc ván cờ trong lòng, cho nên đến lúc nghỉ giữa tiết kế tiếp cô bé nhớ cũng không có gì là quá đặc biệt.
Điều kỳ quặc nhất là Lâm Tiếu, cả một tiết Lâm Tiếu đều nghiêm túc làm bài, nghe giảng bài, bài làm cũng đứng đầu, nghe giảng cũng không lơ đãng, đến nghỉ giữa tiết kế tiếp có thể dễ dàng phục hồi ván cờ như cũ.
“Thậm chí khi cô bé về nhà cũng không có nói với mọi người.” Thầy Triệu cảm thán nói.
Lữ Tú Anh cùng với Lâm Dược Phi lắc đầu.
Lữ Tú Anh phàn nàn: “Con bé này ở nhà thường nói rất nhiều, sao mà không nắm bắt được trọng điểm, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với chúng ta.”
Thầy Triệu nói: “Bởi vì Lâm Tiếu hoàn toàn không có ý thức được, những việc cô bé làm rất lợi hại, những người khác không làm được.”
Trong suy nghĩ của Lâm Tiếu, cô làm những việc này cũng không có gì khó khăn.
“Đây là sự khác biệt quan trọng giữa Lâm Tiếu và hầu hết các học sinh tôi đã dạy qua.”
Hầu hết các học sinh mà thầy Triệu đã dạy đều có ý thức tự giác rằng chúng rất thông minh, chúng rất lợi hại, là con cưng của trời, có chút tự hào về bản thân thậm chí có đứa quá kiêu ngạo.
Nhưng Lâm Tiếu đối với vấn đề này rất là chậm chạp.
Thầy Triệu: “Đây cũng không phải là chuyện xấu, có lẽ đối với sự phát triển của cô bé càng có lợi thêm.”
Nhưng thầy Triệu cũng biết, Lâm Tiếu không thể nào ngây thơ như thế mãi được, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô sẽ ngộ ra thiên phú của mình: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
“Nhưng mà tôi muốn hỏi hai người với tư cách là phụ huynh, hai người có tính toán gì không?” Thầy Triệu hỏi.
Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nhìn nhau, không hiểu ý của thầy Triệu là gì.
Thầy Triệu nói: “Ví dụ như là hai người có định để cho Lâm Tiếu học vượt lớp không?”
“Chu Tuệ Mẫn, cô bé luôn cạnh tranh khắp nơi với Lâm Tiếu trong lớp Olympic Toán học đã học vượt một lớp.”
“Lâm Tiếu học lớp ba, Chu Tuệ Mẫn học lớp bốn, nhưng thật ra hai cô bé bằng tuổi nhau.”
“Cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn đã trao đổi với tôi, bọn họ chuẩn bị lại cho Chu Tuệ Mẫn vượt thêm một lớp, tất cả mất bốn năm để học xong tiểu học.”