Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 337 - Chương 337.

Chương 337. - Chương 337. -

Lâm Tiếu rơi vào im lặng. Chính cô cũng có loại cảm giác này, Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu cũng là loại cảm giác này.

“Những nữ sinh khác bước người mẫu là do Đường Kiều làm người chỉ dạy, trước buổi liên hoan tập luyện mấy ngày là học được, Đường Kiều bước người mẫu là do luyện tập ở cung thiếu nhi đã được nửa năm.”

Vương Hồng Đậu oa một tiếng: “Vậy Đường Kiều làm giáo viên thật là giỏi, nhanh như vậy mà đã khiến các bạn học đều học được.”

Diệp Văn Nhân ý thức được điểm mấu chốt của vấn đề: “Đường Kiều học nửa năm ở cung thiếu nhi là học được cái gì thế?”

Trình độ luyện tập nửa năm, vì sao lại giống như trình độ luyện tập mấy ngày cấp tốc thế?

Diệp Văn Nhân đột nhiên nhớ tới: “Đường Kiều nói đến Nguyên Đán các cậu ấy sẽ trình diễn tiết mục người mẫu lên TV, vậy có diễn không?”

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu lắc đầu: “Không nghe cậu ấy nói đến.”

Theo tính cách của Đường Kiều, Lâm Tiếu cho rằng cô bé chưa nói thì chính là không có. Nếu mà cô bé được lên TV, nhất định cô bé sẽ nói ở trong lớp.

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn nhau, đều thấy được sự lo lắng trong ánh mắt của nhau.

Sau khi Đường Kiều biểu diễn tiết mục xong thì tiếp tục dẫn chương trình, sau vài tiết mục lại có một trò chơi nhỏ.

Lần này trò chơi nhỏ là do Trần Đông Thanh dẫn chương trình: “Trò chơi này có tên gọi là dán cái mũi.”

Trong tay Trần Đông Thanh giơ lên một miếng bìa cứng, trên bìa cứng vẽ một cái đầu heo, lỗ tai heo, đôi mắt heo, tất cả đều có nhưng mà lại không có cái mũi heo.

Cái mũi heo là từng tờ giấy dán, chia mỗi cái tới các bạn học chơi trò chơi.

Các bạn học chơi trò chơi bị khăn quàng đỏ bịt kín đôi mắt, đứng tại chỗ xoay trái mười vòng, rồi xoay phải mười vòng, sau đó dán cái mũi heo lên đầu con heo.

“Chơi không?”

“Chơi!”

Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu cùng Diệp Văn Nhân cùng nhau giơ tay cao lên, Trần Đông Thanh theo thứ tự kêu tên ba người. Các bạn học tham gia trò chơi xếp thành một đội, theo thứ tự tiến lên chơi.

Đến lượt Lâm Tiếu, Đường Kiều cầm khăn quàng đỏ bịt kín đôi mắt cô, thắt nút thắt ở sau đầu cô, sau khi đã bịt kín đôi mắt thì duỗi tay ở trước mắt Lâm Tiếu quơ quơ: “Còn có thể nhìn thấy không?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không nhìn thấy.”

Xoay trái mười vòng, rồi xoay phải mười vòng, khi Lâm Tiếu thấy người khác xoay thì rất đơn giản, còn mình xoay xong thì cả người lung lay, trong tay cầm cái mũi heo, cánh tay quơ loạn nhưng mà lại không hề chạm tới cái gì.

Trong phòng học vang lên từng đợt tiếng cười.

Trần Đông Thanh nhìn Lâm Tiếu đang đứng trái ngược hướng múa may nửa ngày, cánh tay duỗi về trái, sau đó lại duỗi về phải, nhưng mà lại không hướng tới vị trí của cậu bé, vì vậy đã không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Chỗ này.”

Lâm Tiếu nghe thấy giọng nói của Trần Đông Thanh, lập tức có phương hướng, nhanh chóng đi về hướng phát ra giọng nói, sau đó cầm cái mũi heo trong tay tiến lên phía trước rồi dán một cái.

“Ha!” Trong phòng học, các bạn học đều cười.

Lâm Tiếu nghe thấy tiếng cười là biết chắc chắn mình đã dán sai rồi. Nhưng mà cô không rõ, mình đã dán cái mũi heo đến chỗ nào mà lại có tiếng cười vang dội như vậy. Vừa rồi các bạn học dán cái mũi heo ở trên lỗ tai heo, dán ở trên mặt heo bên ngoài bìa cứng một góc thì mọi người cũng không cười dữ dội như vậy.

Lâm Tiếu vội vàng không chờ nổi mà tháo khăn quàng đỏ đang che mắt xuống, cô mở to mắt, chính mình cũng cười.

Cái mũi heo của cô được dán ngay ngắn ở trên cái mũi của Trần Đông Thanh.

Hai tay Trần Đông Thanh giơ bìa cứng, đôi mắt cụp xuống nhìn về phía mũi của mình, vẻ mặt không biết làm sao.

Lâm Tiếu cười lớn ha ha một trận rồi bóc cái mũi heo đang dán trên mũi Trần Đông Thanh ra dán vào giữa đầu heo bìa cứng đầu, vào vị trí mà cái mũi heo nên ở.

“Phạm quy!”

Viên Kim Lai kêu lớn: “Lâm Tiếu tháo bịt mắt xuống, vì vậy lần dán thứ hai không thể tính.”

Vốn dĩ theo kế hoạch ba giờ rưỡi sẽ kết thúc buổi liên hoan Nguyên Đán, nhưng mà mãi cho đến bốn giờ mười lăm phút mới kết thúc.

Không khí liên hoan rất vui vẻ, trong lớp học tràn ngập tiếng nói cười rôm rả.

Cô Lưu dạy toán đã ở lớp A3 nửa buổi đầu, tới lớp A4 nửa buổi sau. Sau khi các bạn học nhìn thấy cô Lưu dạy toán tiến vào thì rất vui mừng, cô Lưu dạy toán còn biểu diễn một tiết mục ở trong lớp học.

Cô Lưu hát cho mọi người nghe một bài hát.

Bình Luận (0)
Comment