"Bây giờ con đúng là có tài năng ăn thịt." Lữ Tú Anh nhìn Lâm Tiếu đầy ẩn ý, hôm qua ăn chân gà rán rồi tới thịt thủ heo, hôm nay ăn gà miếng rán, còn muốn ăn đồ chín và bánh mì lạp xưởng.
"Bánh mì lạp xưởng để sáng mai ăn." Lữ Tú Anh hỏi: "Con muốn mua bịch sữa không?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không muốn uống sữa, muốn ăn cháo."
Lâm Tiếu bắt đầu đi bộ đến chợ với Chu Tuệ Mẫn sau khi tan học mỗi ngày.
Lữ Tú Anh đi theo hai lần, nhìn thấy hai cô bé đều an toàn, qua đường cũng rất cẩn thận thì cũng yên tâm không đi theo nữa.
Mỗi ngày Lữ Tú Anh đều hẹn giờ chờ Lâm Tiếu ở chợ, hai người đi dạo ở chợ một vòng, mua tất cả những thứ Lâm Tiếu muốn ăn về nhà.
Kỳ nghỉ đông này, khoảng thời gian Lâm Tiếu vui nhất chính là ở trong chợ với mẹ và đi bộ đến chợ với Chu Tuệ Mẫn.
Lâm Tiếu ngạc nhiên phát hiện ra, cô nói cái gì Chu Tuệ Mẫn cũng hiểu được ngay lập tức, không cần cô giải thích.
Chu Tuệ Mẫn nói cái gì, Lâm Tiếu cũng hiểu được.
Trên lề đường từ phòng giảng dạy đến chợ trải đầy tiếng cười của hai cô bé.
Mấy ngày đầu Lâm Tiếu tự đi đến chợ, mỗi ngày đều lén mua một chút đồ ăn ngon. Lâm Tiếu có tiền tiêu vặt, Chu Tuệ Mẫn không có nên Lâm Tiếu mời Chu Tuệ Mẫn ăn, nhưng mà lần nào Chu Tuệ Mẫn cũng chỉ ăn hai miếng, phần lớn đồ ăn đều vào bụng Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu ăn vụng mỗi ngày, cảm thấy ăn nhiều mấy đồ chiên dầu mỡ không tốt, đang do dự xem có nên vạch trần hay không thì phát hiện Lâm Tiếu không mua nữa.
Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, à, Lâm Tiếu xài hết tiền tiêu vặt của tuần này rồi.
Kể từ khi Lâm Tiếu có tiền tiêu vặt, cô cũng chỉ xài tiền tiêu vặt, không xài tiền lì xì. Tất cả tiền lì xì được để trong phong bao lì xì màu đỏ, chưa từng lấy ra, vẫn đặt ở dưới gối.
Lúc chuyển từ nhà mình sang nhà chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu mang theo tiền lì xì, lại tiếp tục đặt ở dưới gối.
Mỗi tối trước khi ngủ đều sờ dưới gối, sờ được tiền lì xì mới yên tâm đi ngủ.
Lữ Tú Anh tính toán ở trong lòng, chân gà rán và gà miếng rán ở chợ rất mắc, mắc hơn đồ ăn vặt trong căn tin ở trường. Nếu Lâm Tiếu không xài tiền lì xì thì tiền tiêu vặt mỗi tuần đủ cho cô ăn khoảng ba lần.
Lữ Tú Anh có thể miễn cưỡng chấp nhận tần số này, quyết định không vạch trần Lâm Tiếu, giữ lại cho cô một chút niềm vui.
Dù sao chỉ khi đến kỳ nghỉ đông Lâm Tiếu mới có thể mua ăn như vậy, đợi sau khi khai giảng tất nhiên sẽ không được ăn nữa.
Sang tuần mới, Lữ Tú Anh cho Lâm Tiếu tiền tiêu vặt. Lâm Tiếu đã không được ăn chân gà rán và gà miếng rán bốn ngày rồi nên sau khi nhận được tiền tiêu vặt thì lập tức đi một mạch đến quán gà rán ở chợ.
"Chú ơi, con muốn một chân gà rán."
"Được."
Lâm Tiếu đứng bên cạnh quán gà rán, chờ hoài chờ mãi, đợi rất lâu cũng chưa thấy ông chủ vớt chân gà rán ra.
"Chú ơi, sao lâu thế ạ?"
Ông chủ cười nói: "Vẫn chưa rán xong, đợi một chút."
Lâm Tiếu tiếp tục nôn nóng chờ đợi, trong lòng thấy quái lạ, thầm nói rõ ràng trước kia cô mua chân gà rán không phải đợi lâu đến vậy.
Cuối cùng, Lâm Tiếu đợi được tới lúc ông chủ cầm cái muôi vớt thật to cho vào thùng dầu gà rán.
Ông chủ vớt hết gà rán ra đặt ở trên thớt, nói với Lâm Tiếu: "Hết năm đồng."
Lâm Tiếu khiếp sợ mà mở to miệng: "Là của cháu?"
Ông chủ: "Đúng vậy, chẳng phải cháu nói muốn một con gà rán sao?"
Lâm Tiếu: "Con nói muốn một chân gà rán."
Ông chủ nhíu máy: "Rõ ràng cháu nói muốn một con gà rán."
Lâm Tiếu chắc chắn rằng mình nói chân gà rán: "Chú nghe lầm rồi."
Ông chủ của quán gà rán không chịu thừa nhận: "Do cháu nói sai, chú nghe thấy rõ ràng. Cháu muốn mua thì chú mới bỏ vào rán, gà được rán xong rồi, năm đồng."
Lâm Tiếu nhìn cả con gà ở trên thớt, mắt trợn tròn.
Giá hàng tăng cao, sang năm mới anh trai đã tăng thêm tiền tiêu vặt cho Lâm Tiếu, từ một đồng rưỡi mỗi tuần lên ba đồng mỗi tuần.
Lâm Tiếu mới được cho tiền tiêu vặt nên cảm thấy mình rất giàu có, nhưng giờ phút này cảm thấy mình thật nghèo túng, toàn bộ tiền lì xì trong túi của cô chỉ có ba đồng, không mua nổi năm đồng gà rán.
Hơn nữa đây là cả con gà rán, vốn không phải là thứ cô có thể mua.
Cô không thể ăn hết cả con gà rán trước khi đi tìm mẹ.
Lâm Tiếu đứng trước quán gà rán, tay chân luống cuống.
Ông chủ quán gà rán nhìn chằm chằm Lâm Tiếu: "Này, có phải cô bé không có tiền hay không? Không có tiền còn bảo chú rán cho cháu một con gà?"
Chu Tuệ Mẫn ở bên cạnh nhanh chóng nhéo tay của Lâm Tiếu, chạy đến chỗ bán hàng của gia đình tìm cha mẹ.
Một lát sau, mẹ của Chu Tuệ Mẫn và Lữ Tú Anh cùng đi tới.
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn cả con gà rán ở trên thớt, ngẩng đầu nhìn mẹ đang đi về phía cô.
"Mẹ, con sai rồi."