Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 402 - Chương 402.

Chương 402. - Chương 402. -

Viên Kim Lai chạy tới, duỗi tay xốc khăn của Lâm Tiếu lên: "Lâm Tiếu, tại sao cậu lại trùm đầu giống như bà ngoại sói vậy?"

Viên Kim Lai vén khăn lụa lên một góc, lúc này trùng hợp có một trận gió to thổi tới, khiến cát và bụi bặm đều bay vào mặt Lâm Tiếu.

"Viên…" Lâm Tiếu vừa mới nói xong chữ đầu tiên đã phải vội vã im lặng, bởi vì cát cũng đang bay vào trong miệng cô.

Trong mắt và miệng Lâm Tiếu đều có cát bay vào. Cô ngậm miệng híp mắt bước nhanh vào lớp học, lát nữa cô sẽ tính sổ với Viên Kim Lai sau. Bây giờ cô muốn đi đến hồ nước súc miệng và rửa mặt trước.

Sau khi súc miệng, cảm giác sàn sạt trong miệng cuối cùng cũng xem như biến mất, nhưng mà cát trong mắt Lâm Tiếu rửa thế nào cũng không ra. Mỗi lần cô chớp mắt đều bị nó ma sát vào mắt rất đau đớn.

Mắt phải bị cát rơi vào của Lâm Tiếu vừa đỏ vừa sưng, nước mắt lưng tròng, giống như mắt đỏ của thỏ con.

Lúc Lâm Tiếu vừa dụi mắt vừa đi ngang qua chỗ ngồi của Trần Đông Thanh ở hàng thứ hai, Trần Đông Thanh bèn hỏi: "Lâm Tiếu, sao cậu lại khóc vậy?"

Lâm Tiếu: "Tớ không khóc, mắt của tớ có cát rơi vào."

Lâm Tiếu vừa nói vừa dụi mắt. Trần Đông Thanh lập tức vội vàng kéo tay áo của cô.

"Không được dụi. Bà nội tớ nói nếu có cát bay vào mắt thì nhất định không được dụi. Nếu không hạt cát ở trong mắt sẽ làm trầy xước con ngươi."

Lâm Tiếu giật mình, con ngươi bị trầy xước nghe có vẻ thật đáng sợ. Trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh mắt bị chảy máu.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Tiếu sốt ruột nói.

"Mở mắt ra thổi một hơi." Trần Đông Thanh nói.

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nhìn thấy bộ dạng nước mắt lưng tròng của Lâm Tiếu thì vội vàng đi qua.

"Tớ không biết thổi cho hạt cát bay ra, cậu có biết không?" Vương Hồng Đậu hỏi Diệp Văn Nhân.

Diệp Văn Nhân gật đầu: "Tớ biết. Mỗi lần mẹ tớ bị hoa mắt đều là tớ thổi giúp bà ấy."

Lâm Tiếu vội vã nhờ Diệp Văn Nhân: "Cậu mau thổi cát ra giúp tớ với."

Diệp Văn Nhân duỗi tay kéo mí mắt của Lâm Tiếu. Lâm Tiếu lập tức nhắm mắt theo phản xạ có điều kiện.

Diệp Văn Nhân: "Cậu phải thả lỏng mí mắt ra. Cậu như vậy tớ không mở mắt cậu ra được."

Lâm Tiếu sốt ruột nói: "Tớ cũng muốn thả lỏng, nhưng mà lúc cậu đụng vào mí mắt của tớ thì tớ lập tức căng thẳng."

Trần Đông Thanh ở bên cạnh chỉ dẫn Diệp Văn Nhân: "Động tác của cậu phải nhanh một chút, nhân lúc cậu ấy chưa kịp phản ứng lại thì tranh thủ mở mí mắt cậu ấy lên."

Diệp Văn Nhân thử mấy lần nhưng đều thất bại. Trần Đông Thanh bèn đẩy mắt kính trên mũi lên nói: "Để tớ thử xem."

"Trần Đông Thanh, cậu biết làm không đó?" Lâm Tiếu lo lắng hỏi, cảm giác bản thân giống như một con chuột bạch nhỏ trong phòng thí nghiệm. Diệp Văn Nhân từng thổi mắt giúp mẹ. Trần Đông Thanh có từng giúp người khác thổi mắt hay không?

Trần Đông Thanh: "Tớ cũng thường xuyên thổi cát trong mắt giúp bà nội của tớ, sẽ không làm đau mắt cậu đâu."

Trần Đông Thanh dùng hai đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấc mí mắt của Lâm Tiếu lên.

"Lâm Tiếu!" Trần Đông Thanh đột nhiên gọi tên cô.

Lâm Tiếu đáp: "Ừm."

Nhân lúc sự chú ý của Lâm Tiếu bị dời đi trong nháy mắt, Trần Đông Thanh bèn mở mí mắt Lâm Tiếu ra, thổi "phù" một hơi, sau đó lập tức buông tay ra. "Đỡ hơn chưa?" Trần Đông Thanh hỏi.

Lâm Tiếu còn hơi lơ mơ. Cô nghe thấy Trần Đông Thanh hỏi thì vội vàng chớp mắt, không còn thấy cảm giác đau đớn nữa.

"Ổn rồi!" Lâm Tiếu vui mừng nói: "Trần Đông Thanh, cậu thật là giỏi!"

Trần Đông Thanh đẩy kính mắt của mình lên, đáp: "Không có gì."

Lâm Tiếu nhìn chiếc kính trên mũi Trần Đông Thanh, nói: "Thực ra đeo kính cũng có lợi, lúc gió thổi sẽ không bị hoa mắt."

Năm ngoái lúc Trần Đông Thanh kiểm tra sức khỏe thì kiểm tra ra thị lực của cậu bé đang giảm, cuối cùng vẫn không tránh được việc đeo kính. Tuần trước cậu bé vừa đến bệnh viện đo một cặp kính mắt. Trần Đông Thanh vẫn chưa quen trên mũi có thêm một thứ như thế, thỉnh thoảng lại dùng tay đẩy nó lên.

Viên Kim Lai mang theo khuôn mặt ướt sũng, vừa bước vào từ cửa lớp học. Bão cát khiến cho trên đầu và trên mặt mọi người đều dính cát, các bạn học đều nhao nhao đi rửa mặt.

Nhưng mà Viên Kim Lai không chỉ rửa mặt ở hồ nước, mà còn dùng nước lạnh của vòi nước rửa tóc.

Viên Kim Lai vuốt nước từ trên đầu xuống, gọi Trần Đông Thanh bằng biệt danh mới: "Con ếch bốn mắt."

Biệt danh mới của Trần Đông Thanh là Viên Kim Lai đặt cho.

Bình Luận (0)
Comment