Lâm Tiếu kiên trì: "Con chỉ muốn uống soda cam!"
Nhóm bạn nhỏ của Lâm Tiếu cũng có vài người muốn uống soda cam, Lữ Tú Anh mở nắp chai thủy tinh ra, cắm ống hút vào, để ở trước mặt mỗi người một chai.
Uống mấy ngụm soda cam, đầu lưỡi mọi người đều biến thành màu vàng.
Bọn trẻ lè lưỡi nhìn nhau: "Lưỡi cậu chuyển màu vàng rồi!" "Cậu cũng chuyển màu vàng!" "Tớ thì sao?"
Một mâm đồ nướng, mọi người ăn ngon đến mức vừa lòng thỏa ý.
Sắc trời dần tối, cuối cùng Lữ Tú Anh cũng được ăn xiên nướng.
Trước mặt mỗi người đều có rất nhiều xiên que, Lữ Tú Anh nhìn mọi người đã ăn không ít, sợ hãi mấy đứa nhỏ ăn nhiều thịt bỏ ăn, không cho Lâm Dược Phi nướng tiếp thịt xiên còn lại: "Cuối cùng nướng thêm mấy xiên bánh bao là được rồi."
"Đã ăn no hết rồi chứ?" Lữ Tú Anh hỏi.
"Ăn no rồi ạ!" "No quá!" "Ức!"
Lữ Tú Anh nói: "Ăn no rồi thì trở về phòng đi nào, trở về phòng rửa tay sạch sẽ, vệ sinh sạch miệng." Mỗi đứa nhỏ đều ăn no đến mức giống như mèo, khóe miệng dính đầy dầu, trên mặt dính tro đen của đồ nướng.
"Mau về đi nào, trời tối muỗi sẽ bay ra đó."
Lữ Tú Anh đưa tất cả bọn trẻ trở về phòng. Mới vừa vào cửa, Trần Đông Thanh đã cảm thấy trên chân rất ngứa, cậu bé đưa tay ra gãi, càng gãi càng ngứa, căn bản không dừng được.
Lâm Tiếu nhìn thấy động tác Trần Đông Thanh, lập tức nắm lấy cánh tay của Trần Đông Thanh: "Bị muỗi cắn thì không được gãi!"
"Mẹ ơi! Trần Đông Thanh bị muỗi cắn rồi!"
Lữ Tú Anh vội vàng đi tới nhìn: "Trong viện mẹ có đốt nhang muỗi mà, đồ nướng lại hun nhiều khói như thế, sao vẫn bị muỗi cắn chứ?"
Lữ Tú Anh cúi đầu, nhìn thấy trên chân của Trần Đông Thanh có vết cào đỏ đỏ. Làn da của Trần Đông Thanh rất trắng, vết cào màu đỏ nhìn thấy mà giật mình, nhưng mà Lữ Tú Anh cũng không nhìn thấy vết muỗi đốt.
"Không có mà? Đông Đông, trên chân con không có vết muỗi đốt mà…"
"Ôi!" Lữ Tú Anh còn chưa dứt lời, hít một hơi khí lạnh, bà tận mắt thấy trên bàn chân trắng nõn bóng loáng của Trần Đông Thanh, hiện ra một vết muỗi đốt hơi đỏ.
Vết muỗi cắn vừa lớn vừa cứng, sờ vào vẫn còn nóng!
"Đây là vết muỗi cắn à? Có độc chứ?" Lữ Tú Anh căng thẳng, khi còn bé Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi bị muỗi cắn, vết muỗi đốt cũng không nghiêm trọng như vậy.
Trần Đông Thanh nhìn vết muỗi đốt trên chân, cậu bé rất ngứa nhưng chịu đựng không gãi: "Là muỗi cắn."
"Con bị muỗi cắn xong thì sẽ như vậy."
"Ông nội nói da của con quá non, mẹ con nói có thể trong nước bọt của muỗi có một thứ gì đó khiến con bị dị ứng." Dù sao thì Trần Đông Thanh từ nhỏ bị muỗi cắn xong sẽ rất nghiêm trọng, vết muỗi đốt vừa đỏ vừa sưng, người khác ba ngày là có thể lành hết, cậu bé thì cần nửa tháng mới có thể lành lại.
"Hơn nữa cho dù con có ở cùng với ai thì nhất định muỗi sẽ cắn con, không cắn người khác."
Từ nhỏ Trần Đông Thanh đã phải chịu đủ khổ vì muỗi.
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: "Tớ cũng thế, tớ ở cùng người khác thì muỗi chỉ cắn tớ!"
Lâm Tiếu vội vàng cúi đầu kiểm tra bản thân, kinh ngạc phát hiện tay và chân của mình đều ổn, một vết muỗi đốt cũng không có.
"Trần Đông Thanh, vẫn là cậu lợi hại nha!" Lâm Tiếu kinh ngạc nói.
Cô đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên đụng phải một người hấp dẫn muỗi hơn cả mình!
Trần Đông Thanh cười khổ: "Tớ cũng không muốn lợi hại như vậy."
Lữ Tú Anh vội vàng kéo ngăn kéo để thuốc trong nhà ra, tìm thuốc cho Trần Đông Thanh: "Đông Đông, con dùng loại nào thì được, tinh dầu hay là dầu cù là"
Trần Đông Thanh nhỏ giọng nói: "Đều không dùng được… dầu cù là đi ạ!" Cậu bé thích mùi của dầu cù là hơn.
Lữ Tú Anh giúp Trần Đông Thanh thoa dầu cù là lên mỗi vết muỗi đốt, bà đếm, có tất cả bảy vết muỗi đốt lớn.
"Haizz… chúng ta ăn được một bữa no bụng, muỗi cũng ăn được một bữa no bụng." Lữ Tú Anh thở dài.
Lời mẹ nói thật sự rất buồn cười, Lâm Tiếu không nhịn được mà cười khanh khách.
Trần Đông Thanh chịu đựng cơn ngứa xuyên tim, mặt nhăn thành khổ qua.
"Sau này lớn lên con muốn làm một nhà khoa học, diệt sạch muỗi trên toàn thế giới!"
Lâm Tiếu nghe thấy mong ước của Trần Đông Thanh, hai mắt sáng lên, cảm giác mong ước này tốt hơn mong ước trước kia của cô.
Lâm Tiếu nắm chặt nắm tay nhỏ: "Tớ cũng muốn làm một nhà khoa học, diệt sạch muỗi!"