"Ôi…" Phần lưng tiếp xúc với nệm có cứng mềm vừa phải, Lữ Tú Anh thoải mái thở dài một hơi. Mặc dù cơ thể thật sự mệt mỏi, bắp thịt cả người đau nhức, nhưng mà trong lòng thật sự rất thoải mái.
Hôm nay mời nhóm bạn nhỏ tới nhà chơi, Lâm Tiếu vui đến mức phát điên, Lữ Tú Anh nhìn thấy Tiếu Tiếu vui vẻ như vậy, bản thân bà cũng rất vui.
Sau khi nhóm bạn nhỏ rời đi, Lữ Tú Anh quét dọn sạch sẽ mọi nơi trong nhà, trong lòng bà rất thoải mái rất vui vẻ.
Lâm Tiếu cũng vui, bà cũng vui… trên mặt Lữ Tú Anh lộ một nụ cười thỏa mãn.
Có điều chuyện như vậy, nhiều nhất là một năm một lần thôi!
Lữ Tú Anh xoay người, đấm đấm lên eo của mình.
Một năm một lần, nhất định không thể nhiều hơn!
-
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiếu ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại thì đã chín giờ, cô xoa xoa hai mắt, nghi ngờ mình nhìn nhầm đồng hồ.
Lữ Tú Anh cười cô: "Ngủ một giấc ngon luôn ha."
Một giấc này của Lâm Tiếu, từ tám giờ rưỡi tối ngủ thẳng đến chín giờ sáng, một giấc hơn mười hai tiếng.
"Hôm qua mệt lắm rồi phải không?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu lắc đầu, cô ngủ một giấc xong thì tràn đầy sức sống, không cảm thấy mệt mỏi chút nào: "Con không mệt!"
Lữ Tú Anh nhìn cô một cái, nghĩ thầm hôm qua mệt đến như thế mà hôm nay lại không thừa nhận.
Chín giờ sáng mới rời giường, Lâm Tiếu đánh răng rửa mặt xong, Lữ Tú Anh cho cô ăn bữa sáng ít một chút: "Không bao lâu nữa là đến giờ ăn trưa rồi."
Lâm Tiếu hỏi: "Mẹ, trưa nay ăn cái gì ạ?"
Lữ Tú Anh: "Xiên thừa của hôm qua đó."
Hôm qua chiêu đãi nhóm bạn nhỏ của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh sợ không đủ ăn nên chuẩn bị nhiều vô cùng. Hôm qua mọi người đều ăn rất no, vẫn còn lại dư một ít, trưa hôm nay phải ăn hết.
Lâm Tiếu nghe thấy lời của mẹ, hai mắt sáng lên: "Giữa trưa còn ăn đồ nướng sao?"
Lữ Tú Anh: "Không ăn đồ nướng, mẹ lấy thịt trên que xuống, xào rau xào thịt."
"À…" Lâm Tiếu có chút mất mát.
Lữ Tú Anh: "Không phải cũng đều là thịt sao?"
Lâm Tiếu lắc đầu, cô cảm thấy không giống, thịt xiên ở trên que nướng ra sẽ ăn ngon hơn nhiều.
Hôm nay không cần mẹ thúc giục cô làm bài tập, Lâm Tiếu ăn sáng xong đã ngồi xuống trước bàn học, mở tập ngữ văn của mình ra viết văn.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, Lâm Tiếu cảm thấy viết bài văn căn bản không đủ, cô phải viết hai bài văn, thậm chí là ba bài văn.
Đến buổi trưa, Lâm Tiếu đều ngồi làm văn, mãi cho đến khi mẹ kêu cô ăn trưa.
Lâm Tiếu viết văn xong vẫn không vừa lòng, cô còn muốn viết chuyện của ngày hôm qua vào nhật ký của mình! Cuốn nhật ký chỉ để chính mình xem!
Lâm Tiếu mời nhóm bạn nhỏ tới nhà chơi một chuyến, vui vẻ suốt một tuần lễ, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu vui như vậy, nghĩ thầm sau này một năm hai lần cũng không phải không được.
"Tiếu Tiếu, chủ nhật đưa chị Tiểu Vân đến trường trung học báo danh, con muốn đi không?" Lữ Tú Anh hỏi.
Lữ Tú Anh nói: "Nếu con đi thì mẹ sẽ đưa con đi cùng. Nếu con không đi thì ở nhà với bà ngoại của con."
Lâm Dược Phi kinh ngạc nói: "Mẹ, Tiểu Vân báo danh mẹ muốn đi đưa em ấy? Mẹ không cần đi, con đi là được rồi."
Lữ Tú Anh thấy kỳ lạ nhìn Lâm Dược Phi: "Con đi làm gì? Tiểu Vân ở ký túc xá nữ, con cũng không vào được."
Lữ Tú Anh đưa Thẩm Vân đi báo danh, chủ yếu là vì giúp Thẩm Vân dọn dẹp ký túc xá.
Lần trước hỗ trợ Lữ Văn Lệ dọn dẹp ký túc xá, Lữ Tú Anh đã có kinh nghiệm. Lữ Văn Lệ đã đi làm, ký túc xá vẫn rất đông rất tàn, Thẩm Vân là học sinh trung học, Lữ Tú Anh cảm thấy ký túc xá của cô ấy nói không chừng lại càng tệ, mình đến giúp Thẩm Vân dọn dẹp sạch sẽ một chút.
Còn Lâm Dược Phi, Lữ Tú Anh cảm thấy dù sao anh không giúp được gì, vốn không có ý định để anh đi.
"Mẹ, Thẩm Vân đến trường trung học báo danh, con nhất định phải đi đưa em ấy." Lâm Dược Phi vội vàng nói.
Sắc mặt Lâm Dược Phi phức tạp: "Mẹ, có lẽ là mẹ không đi mới phải chứ?" Anh cũng không ngờ tới Lữ Tú Anh lại muốn đi.
Đời trước hai người như nước với lửa, đời này Lữ Tú Anh lại muốn đi giúp Thẩm Vân dọn dẹp ký túc xá, Lâm Dược Phi rất không quen.
"Mẹ, Tiểu Vân có tay có chân, tự dọn dẹp ký túc xá là được rồi, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh lườm Lâm Dược Phi một cái: "Thật sự không biết con làm sao tìm được đối tượng, ở trong nhà mẹ cũng chẳng có việc gì, đi giúp Tiểu Vân dọn dẹp một chút không phải rất tốt à?"
Lữ Tú Anh nghĩ rằng, khi những học sinh khác đến báo danh cũng sẽ có không ít người có người lớn đưa đi, chỉ có Thẩm Vân một mình lẻ loi, rất đáng thương.
Lâm Tiếu không hiểu: "Mẹ, tại sao chị Tiểu Vân báo danh mà chúng ta có thể đi vậy?"
Mỗi học kỳ Lâm Tiếu báo danh đều là tự đi, người nhà vốn không thể đi theo vào trường học.