Cậu mợ của Lâm Tiếu nịnh bợ như vậy nhất định là có mục đích, mà mong muốn mục đích của họ Lữ Tú Anh lại không muốn cho. Nịnh bợ như vậy không làm người ta thấy thoải mái mà chỉ khiến người ta đau đầu.
Lữ Tú Anh cũng không muốn về ông bà gặp cậu mợ Lâm Tiếu.
"Ôi chao, thật ra mối quan hệ trước đây rất tốt." Lữ Tú Anh thở dài. Bà và chị cả, anh hai, quan hệ của bọn họ lúc nhỏ đều rất tốt. Sau này lập gia đình rồi, lúc đó tình cảm anh chị em mới thay đổi.
Lữ Tú Anh không muốn về ông bà, vẫn muốn đón bà Lâm Tiếu về đây. Cậu mợ thấy vậy bèn tác động lên bà của Lâm Tiếu. Ngày nào mợ cũng lải nhải bên tai bà: "Năm nào mẹ cũng về nhà con gái hai lần. Người trong thôn đều chê cười bọn tôi, nói bọn tôi bất hiếu, vì thế mẹ mới suốt ngày về nhà con gái ở."
"Bình thường không nói, ngày lễ lớn trong năm vẫn về nhà con gái, người trong thôn sẽ nhìn bọn tôi thế nào?"
Bà của Lâm Tiếu không còn cách nào khác, nói với Lữ Tú Anh rằng Tết năm nay sẽ không vào thành phố: "Các con có về quê hay không đều được. Mọi người đều rất bận, vừa gặp mùa hè xong, Tiếu Tiếu cũng chưa nghỉ ngơi sau lớp Olympic Toán được mấy ngày, về nhà cũng áp lực."
Bà Lâm Tiếu không vấn đề gì về việc Lữ Tú Anh có về quê không, nhưng mợ Lâm Tiếu lại không được như thế. Ngày nào bà ta cũng gọi điện thoại, thúc giục mời mọc khiến cho Lữ Tú Anh nhất định phải về quê ăn Tết.
Lữ Tú Anh nói: "Không về được. Năm trước năm sau Tiếu Tiếu đều phải đến lớp Olympic Toán học, mấy ngày Tết dành để nghỉ ngơi. Tết Nguyên đán nhà tôi không về được."
Mợ Lâm Tiếu lập tức nói: "Sao lại không được? Chỉ là về nhà ăn Tết thôi mà?"
"Cơm tất niên tôi làm rồi, thịt lợn cũng đặt trước rồi. Tôi đã đặt nửa con lợn của nhà Lão Trương, đến khi đó sẽ hầm thịt ăn, làm nhân sủi cảo." Mợ Lâm Tiếu nói suốt nửa ngày Tết nhất như thế nào. Tóm gọn lại là Lữ Tú Anh không cần làm gì cả, bà ta làm hết, đồ ăn đồ uống đều chuẩn bị hết cho bà: "Chăn bông cũng thay mới cho các cô rồi, mặt chăn mới bông mới, rất ấm."
Lữ Tú Anh: "Chị dâu, như vậy không ổn lắm."
Mợ Lâm Tiếu như sực nhớ ra điều gì: "Ôi dào, Tú Anh, cô đang nghĩ đến quy tắc cũ trong thôn đúng không?"
"Bây giờ đã là thời đại nào rồi, mấy cái quy tắc cũ này đã hủy bỏ từ lâu."
“Bây giờ không có chuyện con gái lấy chồng không được về nhà mẹ đẻ vào ngày mùng một.”
"Trong thôn nếu có ai dám bàn tán lung tung, tôi sẽ tới tận cửa nói chuyện phải trái với người ta."
Lữ Tú Anh nghe điện thoại bên này nở nụ cười châm chọc. Con gái lấy chồng không thể về nhà mẹ đẻ ngày mùng một, nếu không sẽ cản trở đến anh em nhà mẹ đẻ. Câu nói này Lữ Tú Anh đã nghe qua, thế nhưng phần lớn người trong thôn cũng không chú ý đến cái này.
Vẫn chỉ có mợ Lâm Tiếu đặc biệt chú ý đến.
Nhất là sau khi cha Lâm Tiếu qua đời, Lữ Tú Anh không chỉ là con gái đã lấy chồng, mà còn là con gái góa chồng sau khi kết hôn.
Mợ Lâm Tiếu rất sợ bà về nhà mẹ đẻ ăn Tết, như thể nếu đêm giao thừa Lữ Tú Anh ngủ lại nhà mẹ đẻ thì cả nhà cậu mợ Lâm Tiếu sẽ không may mắn cả năm.
Lữ Tú Anh rất ngại nhìn dáng vẻ kia của mợ Lâm Tiếu dù chỉ là một cái liếc mắt. Đã bao nhiêu năm qua, mỗi dịp Tết đến bà về với ông bà không bao giờ ở lại ngày mười và mùng một.
Một là tiến lên, hai là lùi lại, mùng một và ngày mười đều ở lại nhà mình.
Năm ngoái, Lâm Tiếu nghỉ đông đều lên lớp Olympic Toán, chỉ có mấy ngày Tết này để nghỉ ngơi. Vì vào ngày thường không thể về quê nên các giáo viên lớp Olympic Toán dành ra khoảng thời gian để bọn trẻ về với ông bà.
Nhưng nếu giống Lữ Tú Anh, tránh đi ngày mười và mùng một thì sẽ không kịp về với ông bà.
Vì nguyên nhân như vậy năm ngoái họ mới không về quê, mà chở bà Lâm Tiếu lên đây ở một khoảng thời gian.
Không nghĩ tới năm nay, người mợ kiên trì với quy tắc hơn mười năm, quy tắc mà bà ta kiêng kỵ nhất lại chủ động tự phá vỡ.
Lâm Tiếu còn nhỏ, những lúc Lữ Tú Anh nói những lời này đều tránh cô đi, nói với Lâm Dược Phi: "Hừ, xem như là mẹ hiểu được. Con gái đã có chồng, nếu không có tiền thì không thể ngủ ở nhà đêm giao thừa vì sẽ cản trở anh em, còn có tiền thì không vấn đề gì."
Lâm Dược Phi cười ha ha.
"Mẹ, mẹ muốn về không? Nếu mẹ không muốn về chúng ta sẽ không về, ở nhà tự đón Tết." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh: "Về chứ, sao lại không về?"
Từ lúc bà kết hôn đến giờ, bà chưa bao giờ đón năm mới ở nhà mẹ đẻ. Lúc cha của Tiếu Tiếu qua đời, bà là tai họa mà mợ Tiếu Tiếu muốn lấy chổi quét ra ngoài vào lễ Tết hàng năm.