Lâm Dược Phi ngoắc tay gọi Lâm Tiếu lại: "Tiếu Tiếu, thầy Triệu vẫn chưa cho tụi em giải đề của hai cuộc thi Hoa Cup trước đó à."
Lâm Tiếu trả lời như đúng rồi: "Không có ạ."
Lâm Dược Phi xoa xoa đầu của Lâm Tiếu: "Không sao, vậy thì để anh tìm đề về cho em làm một lần."
Lâm Tiếu gật đầu thật mạnh: "Dạ."
Bây giờ việc tìm đề thi đấu có chút khó khăn, không giống như sau này chỉ cần gõ trên mạng "Đề thi của cuộc thi Hoa Cup" lập tức hiện ra thứ mình muốn tìm,có khi tải về chỉ cần trả thêm mấy đồng là được.
Lâm Dược Phi chạy tới mấy tiệm sách, tất cả đều không có, dù cuộc thi Hoa Cup có hot đến mấy thì cũng chỉ mới được tổ chức có hai lần, số lượng câu hỏi của hai lần này hiển nhiên vẫn chưa đủ để đóng thành sách và mang đi xuất bản.
Bây giờ sách Olympic ở trong tiệm cũng rất ít, chỉ có le que mấy quyển, không giống như sau này có đủ loại sách Olympic và sách bài tập được để đầy hai kệ sách lớn.
Lâm Dược Phi không tìm được đề liền nghĩ theo cách khác, nếu được phát sóng trên tivi vậy thì anh sẽ đi tìm băng ghi hình.
Mấy ngày sau, Lâm Dược Phi cầm bốn cuốn băng ghi hình về nhà: "Haha, câu hỏi của năm thứ nhất và năm thứ hai có rồi đây."
Lữ Tú Anh thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì không còn sợ Lâm Tiếu sẽ bị thua thiệt vì chưa từng xem đề nữa.
Lâm Tiếu cầm cuộn băng ghi hình lên: "Cái này xem sao vậy?"
Lữ Tú Anh: "Cái này phải dùng máy quay phim thì mới xem được, nhà ta lại không có máy quay phim, để mẹ nghĩ coi có thể đến nhà ai mượn được."
Lữ Tú Anh suy nghĩ một hồi: "Nhà dì Đỗ của con không có, nhà dì Tề cũng không có, ở quanh đây không có ai có hết."
Lữ Tú Anh không nghĩ ra mình nên tìm ai để mượn, bà hỏi Lâm Dược Phi: "Con có mượn được không?"
Lâm Dược Phi: "Khỏi cần mượn, để con đi mua một cái là được."
Lữ Tú Anh liền vội vàng nói: "Mua cái gì mà mua, mẹ không cho phép con bỏ tiền mua ra mua máy quay phim chỉ vì nhìn bốn cuộn băng ghi hình, con không muốn cho mượn thì thôi, để mẹ đi mượn."
"Dạ rồi, không mua." Lâm Dược Phi nghĩ đến vài năm nữa băng ghi hình sẽ hoàn toàn rời khỏi giai đoạn lịch sử thay vào đó sẽ là VCD.
"Vậy thì cũng đơn giản thôi, Tiếu Tiếu lấy vở và bút đi, anh sẽ dẫn em đến phòng ghi hình xem." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh nghe đến phòng ghi hình liền cau mày như một phản xạ có điều kiện, trước kia Lâm Dược Phi rất thích đến phòng ghi hình, cùng một đám thiếu niên tầm mười mấy tuổi cắm rễ ở trong phòng ghi hình hơn nửa ngày mới ra.
Trong khu tập thể chỉ có một phòng ghi hình, nhưng có rất nhiều phụ huynh cảnh cáo đứa trẻ nhà mình không được đi đến đó vì sợ bọn nhỏ sẽ học những cái xấu ở trong phòng ghi hình.
Những đứa trẻ ngoan ở trong khu tập thể đều không đi nhưng Lâm Dược Phi của trước kia dĩ nhiên sẽ không dễ dàng dạy dỗ được như những đứa trẻ khác, Lữ Tú Anh dần sinh ra ác cảm đối với phòng ghi hình.
"Đến phòng ghi hình là được một công đôi chuyện luôn rồi, chỉ với một ít tiền lẻ liền có thể giải quyết được chuyện này, cũng không cần phải đi mượn máy quay phim của người khác để mắc nợ thêm." Lâm Dược Phi nói: "Con với mẹ cũng nên lấy giấy và bút theo, chúng ta sẽ giúp Tiếu Tiếu chép đề thi lại."
Lữ Tú Anh suy nghĩ một hồi, cảm thấy Lâm Dược Phi nói cũng rất có lý: "Được rồi, vậy thì đến phòng ghi hình rồi chép lại những cái đề thi này."
Lâm Tiếu đi theo sau mẹ và anh trai, lần đầu tiên được bước vào phòng ghi hình. Cô nhìn trái nhìn phải một hồi, cảm giác phòng ghi hình bị mẹ coi là tai họa ghê gớm cũng không có gì đặc biệt, nhìn giống như một lớp học nhỏ, phía trước là một màn hình lớn, phía sau là mấy hàng ghế ngồi.
Lâm Dược Phi cầm băng ghi hình đi kiếm ông chủ để nói chuyện.
Ông chủ rất lâu không thấy Lâm Dược Phi, sau khi thấy anh liền giật mình ném thuốc lá trong tay đi chỗ khác: "Tiểu Phi, lâu rồi không thấy cậu tới đây, hôm nay có ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy?"
"Nghe nói bây giờ cậu đã thành ông chủ lớn rồi."