Điểm đến thứ nhất là xe điện đụng.
Bên ngoài sân của xe điện được gắn lan can, xung quanh lan can gắn đầy vỏ xe, bên trong đậu mười mấy chiếc xe điện đụng. Không có ai xếp hàng ở khu vực xe điện đụng, chỉ có một cặp vợ chồng trẻ tuổi dắt theo một cô bé ba tuổi đang do dự đứng ở lối vào.
"Chỗ này cũng vắng người, hai chúng ta lái hai chiếc xe đụng qua đụng lại cũng không có ý nghĩa gì hết!"
Cô bé còn quá nhỏ, không thể tự mình lái xe điện đụng, chỉ có thể ngồi chung xe với cha hoặc mẹ. Trong sân chỉ có hai chiếc xe đụng vào nhau, đúng thật là có chút nhàm chán.
"Đi thôi, chúng ta qua chỗ khác chơi." Người mẹ trẻ định đi chỗ khác nhưng cô bé lại không chịu, nắm lấy tà váy của mẹ mình: "Xe điện đụng, con muốn chơi xe điện đụng."
Ngay lúc này đây, Lâm Tiếu dẫn anh trai và mẹ cô đi tới, cả nhà ba người kia tựa như tìm thấy vị cứu tinh: "Mọi người cùng chơi chung đi, bọn tôi cũng góp vui một trận."
"Lấy cho con ba vé." Lâm Tiếu trả lời.
Lữ Tú Anh lập tức nói: "Hai anh em chơi đi, mẹ không chơi đâu."
Muốn chơi xe điện đụng thì phải trả tiền, một lượt chơi có năm phút, cần ba đồng để thuê một chiếc xe, Lữ Tú Anh cảm thấy mình không cần phải tốn thêm tiền một cách vô nghĩa, bà cũng chẳng phải con nít nên cứ để cho Lâm Dược Phi chơi xe điện đụng với Lâm Tiếu là được rồi.
Nhưng mà Lâm Tiếu lại rất muốn mẹ chơi cùng với mình: "Mẹ chơi với tụi con luôn đi."
Lâm Dược Phi nhanh hơn một bước, anh trực tiếp mở ví tiền ra mua ba vé ở lối vào. Ngay sau đó cặp vợ chồng trẻ tuổi kia cũng mua hai vé.
Vé cũng đã mua rồi nên Lữ Tú Anh cũng không nói gì nữa, mục đích hôm nay dẫn Lâm Tiếu đến công viên trẻ em là để con bé được tận hưởng niềm vui. Ba người đi vào trong sân, lần lượt ngồi vào trong xe điện đụng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu được lái xe điện đụng, sau khi ngồi xuống cô liền không biết lái như thế nào: "Làm sao để lái được cái này ạ?"
Lâm Dược Phi chỉ vào xe điện đụng nói: "Đạp cái này để xe chạy về phía trước, muốn đổi hướng thì xoay vô lăng."
Nhân viên kéo cầu dao lên, tiếng dòng điện chạy ầm ầm phát ra, mỗi chiếc xe đụng đều gắn một sợi dây điện thật dài nối thẳng lên trần nhà, đèn xe sau khi được truyền điện liền sáng nhấp nháy.
Ba, hai, một, Lâm Tiếu đạp chân ga, trong nháy mắt xe điện đụng lao về phía trước.
Cô đâm về phía anh trai, nhưng anh đã kịp quay đầu xe và khéo léo tránh đi, xe của Lâm Tiếu đụng vào vỏ bánh xe ở trên lan can.
Cô định quay đầu xe để trở lại trong sân nhưng khi vừa mới quẹo ra được một chút, xe điện đụng của anh liền đụng thẳng vào sau xe của Lâm Tiếu một cái rầm khiến cho xe của Lâm Tiếu đụng vào lan can một lần nữa.
"Mẹ ơi, mau tới đụng anh hai phụ con đi." Lâm Tiếu la lớn cầu cứu.
"Mẹ tới liền." Lữ Tú Anh phi thẳng về phía của Lâm Dược Phi nhưng giữa đường đụng phải xe của bà mẹ trẻ, cô bé ngồi ở ghế bên tay phải, khi hai chiếc xe đụng vào nhau không hề sợ hãi mà còn vui vẻ cười hì hì.
Bà mẹ trẻ chặn xe của Lữ Tú Anh lại, ông bố trẻ thấy vậy liền nói lớn: "Đợi anh tới giúp em đụng."
Lữ Tú Anh không đụng được Lâm Dược Phi còn ông bố trẻ thì lái xe điện đụng chạy tới.
Năm chiếc xe điện đụng va chạm vào nhau trở thành một cuộc hỗn chiến.
Người lái xe thành thạo nhất chính là Lữ Tú Anh, ngay cả Lâm Dược Phi đã biết lái xe cũng không thể sánh bằng, Lữ Tú Anh đã nhiều lần thoát khỏi va chạm của người khác sau đó quay đầu xe lại đụng vào đối phương.
Lâm Dược Phi cực kỳ kinh ngạc: "Mẹ, mẹ lái xe giỏi quá!"
Thấy mẹ mình giỏi như vậy, Lâm Tiếu rất vui: "Mẹ ơi, mình cùng đụng anh hai, kẹp anh hai ở giữa đi."
Lâm Tiếu và mẹ của cô đụng vào Lâm Dược Phi ở hai hướng khác nhau, khi cô thấy mình sắp đụng được vào xe của anh thì bỗng nhiên xe điện đụng của Lâm Tiếu đột nhiên dừng lại, tất cả đèn trên xe điện đụng đều đồng loạt tối lại.
"Hỏng rồi sao?" Vẻ mặt của Lâm Tiếu đầy kinh ngạc sau đó cô mới kịp nhận ra là đã hết thời gian.
Năm phút thật sự quá ngắn.
Nhân viên làm việc đi tới chỗ bọn họ, Lâm Tiếu tháo dây an toàn trên người mình ra, cô muốn chơi thêm một lần nữa. Nhưng cặp vợ chồng trẻ tuổi kia đã dẫn cô bé đi ra ngoài, chỉ có ba người chơi xe điện đụng thì không vui.