Lâm Tiếu biết đạp, nhưng cô không muốn phí sức lực, vừa rồi anh để cô bị ướt, vì thế đương nhiên muốn anh đạp thuyền.
“Em muốn dạo một vòng lớn quanh hồ.” Lâm Tiếu nói.
Lâm Dược Phi tặc lưỡi, hồ nước trong công viên trẻ em thực sự rất lớn, đạp một vòng như thế chắc hai đùi của anh sẽ đau chết đi được.
Nếu để Lâm Dược Phi được tự mình làm chủ, lúc đạp vịt chỉ cần đạp hai cái là được rồi, con thuyền nhỏ trôi bồng bềnh giữa hồ, hóng gió sẽ rất thoải mái. Nhưng mà hiển nhiên Lữ Tú Anh đứng về phía Lâm Tiếu, vừa rồi Lâm Dược Phi để cho đầu của Lâm Tiếu ướt sũng, tiền thuê thuyền cũng đã trả rồi, trong mắt Lữ Tú Anh không dạo một vòng quanh hồ sẽ bị thiệt.
“Haizz”, Lâm Dược Phi thở dài một tiếng, lặng lẽ đạp thuyền.
Nước hồ trong vắt, Lâm Tiếu vươn tay vào nước hồ vẩy nước, dưới ánh mặt trời bắn ra những tia nước lấp lánh.
Lâm Tiếu vốc nước trong tay, giơ tay lên.
“Tiếu Tiếu, đừng tạt nước vào anh.” Lữ Tú Anh sớm nhìn thấu ý đồ của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu thất vọng thở dài, ở trên tàu vượt thác cô phản ứng quá chậm, lẽ ra nên kéo mũ áo mưa của anh xuống ngay lập tức.
Lâm Dược Phi dụ dỗ Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, em không muốn đạp thuyền sao? Đạp vịt phải tự đạp mới thú vị.”
Lâm Tiếu bất động: “Em ngồi trên thuyền thú vị hơn.”
Lâm Tiếu thấy rõ ràng trán của anh đang đổ mồ hôi. Đạp vịt có gì vui, đương nhiên là được ngồi trên thuyền ngắm cảnh và hóng gió thì còn gì thú vị bằng.
Lâm Tiếu dựa lưng vào ghế ngồi, hai tay gối sau đầu, bày ra một tư thế vô cùng thoải mái.
Lâm Dược Phi thở dài một tiếng, anh hối hận, biết như vậy vừa rồi lúc trên tàu vượt thác không kéo mũ của Lâm Tiếu xuống rồi, như vậy Lâm Tiếu vẫn còn có thể bị mình lừa đạp thuyền một lát.
Bây giờ việc đạp thuyền vất vả đều do anh tự mình lo liệu. Lâm Dược Phi đạp nửa vòng lớn, hai cái đùi đau nhức, đạp hai cái, nghỉ một lát, để vịt trôi phiêu đãng trên mặt hồ.
Tuy nhiên, anh nhanh chóng phát hiện ra nước trong hồ ở công viên trẻ em được dẫn từ nước bên ngoài chảy vào, nhưng thật ra nó đang chảy chầm chậm, đoạn này là ngược dòng nước, anh không đạp thuyền thuyền sẽ chậm rãi trôi ngược về phía sau, vừa rồi anh đạp một đoạn thật là uổng phí sức lực.
Lúc này, nhân viên bên hồ hét lớn: “Này, sắp hết giờ rồi, nếu quá giờ thì phải trả thêm tiền.”
Lữ Tú Anh thúc giục: “Mau mau mau, đạp đến bờ hồ đi.”
Lâm Dược Phi cắn răng đạp một hơi đến bến thuyền trả lại thuyền. Lúc từ trên thuyền bước xuống, hai chân mềm nhũn giống như sợi mì.
“Không được rồi, vẫn là phải rèn luyện thêm.” Lâm Dược Phi vừa nói vừa đấm chân. Trước khi sống lại anh vẫn rất chú ý rèn luyện thân thể. Sau khi sống lại, các chức năng cơ thể tuổi hai mươi quá tốt, ngược lại phương diện này trở nên thư thái, bởi vì công việc bận quá nên đã rất lâu không rèn luyện thân thể.
Lâm Tiếu nhìn thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của anh, cười như một nhóc hồ ly ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ mặt đắc ý đã báo được thù lớn.
Lâm Dược Phi vươn tay, xoa xoa đỉnh đầu cô thật mạnh: “Nhóc thù dai.”
“Đi thôi, về nhà.” Lâm Dược Phi đi về phía cổng của công viên trẻ em.
“Ơ?” Lâm Tiếu hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, sao đột nhiên phải về nhà?
“Công viên sắp đóng cửa rồi, con muốn tới chơi, lần sau mẹ dẫn con đi chơi.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu cúi đầu nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, kinh ngạc phát hiện đã năm giờ rưỡi, sao thời gian trôi qua nhanh vậy?
Lâm Tiếu lộ ra vẻ không thể tin được, cô tưởng mình vừa mới vào công viên trẻ em không được bao lâu, chỉ mới chơi có một lúc.
Nhưng Lâm Tiếu không còn là học sinh tiểu học lớp một lớp hai, năm nay cô đã lên lớp bốn, vì vậy cô sẽ không làm loại chuyện muốn ở lại công viên trẻ em không chịu về nhà.
“Mẹ, chủ nhật tới con muốn đến chơi nữa.” Lâm Tiếu vội vàng nói với mẹ, mặc dù rất vui vì ngày thường chơi không cần phải xếp hàng, nhưng cô muốn ngồi xe lửa trẻ em chỉ chạy vào chủ nhật.