Xe của Lâm Dược Phi đậu ở bên ngoài ga tàu hỏa, Lâm Tiếu tự xách tất cả hành lý của mình đi phía trước.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa." Lâm Tiếu chỉ tay về phía trước, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ thì nhìn thấy trước cổng ga tàu có bảng hiệu được giơ lên cao, bên trên có năm chữ to màu đỏ:
"Đại diện đội tuyển tỉnh A".
Bước chân Lâm Tiếu nhanh hơn, tung tăng chạy tới, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi vội vàng đuổi theo. Sau khi đến gần nhìn thấy người giơ bảng không phải ai khác mà là thầy Triệu thì Lâm Tiếu vui mừng chào hỏi: "Em chào thầy Triệu!"
Bên cạnh thầy Triệu đang có hai học sinh và cha mẹ đang đứng, còn có một nữ giáo viên khoảng ba mươi tuổi.
Thầy Triệu giới thiệu với Lâm Tiếu: "Đây là giáo viên dẫn đội, cô Thường."
"Em chào cô Thường ạ!" Lâm Tiếu chào hỏi cô giáo Thường.
Cô giáo Thường cười nhìn thầy Triệu: "Đây là Lâm Tiếu hay Chu Tuệ Mẫn ạ?"
Thầy Triệu: "Là Lâm Tiếu."
Đang nói chuyện thì cha mẹ Chu Tuệ Mẫn dẫn cô bé tới, thầy Triệu giới thiệu với cô giáo Thường: "Đây là Chu Tuệ Mẫn."
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn đã gặp nhau nên hai người lập tức đứng cùng nhau, hai học sinh nam bên cạnh tò mò đánh giá các cô, phát hiện các cô quen biết nhau từ trước nên lộ vẻ ngưỡng mộ.
Hai giáo viên và các phụ huynh chào hỏi lẫn nhau, các phụ huynh nhờ thầy cô chăm sóc con mình, giáo viên thì bảo phụ huynh cứ yên tâm, hai bên khách sáo với nhau xong nhưng bọn học sinh thì không có cơ hội nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh cha mẹ.
Người trên sảnh ga tàu hỏa tới tới lui lui, bảng hiệu trong tay thầy Triệu được giơ lên cao vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.
Hành khách đi ngang qua liên tục có người dùng ánh mắt tò mò đánh giá mấy người bọn họ, có người tò mò hỏi: "Đại diện đội tuyển tỉnh A, mọi người là vận động viên hả?"
Thầy Triệu cười lắc đầu: "Không phải vận động viên, mà là đại diện đội tuyển Olympic Toán học."
"Tôi nói mà, tay chân mảnh khảnh như này nhìn không giống vận động viên, đại diện đội tuyển Olympic Toán học của tỉnh, vậy là đang định đi tham gia thi cấp quốc gia hả?"
Thầy Triệu gật đầu: "Đúng."
"Thật giỏi, thật là giỏi quá." Hành khách đi ngang qua liên tục khen ngợi.
Chung quanh càng nhiều người nhìn lại đây, hiển nhiên là mọi người cảm thấy tò mò về đại diện đội tuyển Olympic Toán học hơn so với đại diện đội tuyển vận động viên.
Nhất là các phụ huynh trong nhà có con nhỏ, dù sao đa số cha mẹ đều hy vọng con mình có thể học tập hơn người chứ không phải là thể dục hơn người. Có thiên phú về thể dục thể thao hay không thì không thể làm bộ được, có thiên phú học tập hay không thì đều là mong ước của các bậc phụ huynh khi còn học lớp nhỏ.
"Đã bốn người tới, còn thiếu hai bạn nữa."
"Thầy Triệu, mấy giờ tàu hỏa chạy, có kịp không?"
Cô giáo Thường nói mọi người yên tâm: "Vẫn kịp, còn gần một tiếng nữa mà, thời gian chắc chắn không thành vấn đề."
Cô giáo Thường cầm vé tàu hỏa của mọi người trong tay, hiện tại vé tàu hỏa vẫn chưa có quy định dùng tên thật, vé của mọi người đều do cô Thường mua, sợ học sinh làm mất vé nên không chia cho bọn chúng, lên xuống đều do cô Thường giữ vé.
Lâm Tiếu tỉnh bơ đến gần cô giáo Thường liếc trộm xem vé tàu hỏa như thế nào, cô chưa từng nhìn thấy vé tàu hỏa, thì ra vé tàu hỏa là một tờ giấy nhỏ hình chữ nhật như vậy.
"Người đang đi về phía chúng ta kia chắc cũng là học sinh tham gia dự thi nhỉ?"
"Hình như là vậy, nhà ba người phía sau nhìn cũng rất giống."
Các thầy cô đoán không sai, trước sau có thêm hai học sinh nam được cha mẹ đưa đến, tổng cộng sáu người đều đã đến đông đủ, cô giáo Thường nói: "Vậy đến trạm trước đi."
"Các vị phụ huynh đưa đến đây là được rồi, giao hành lý cho bọn trẻ, chúng tôi đến trạm trước."
Lâm Dược Phi nói: "Chúng tôi có mua vé sân ga để tiễn con bé lên tàu hỏa."
Hiện tại ga tàu hỏa còn vé tiễn bạn bè người thân, hai đồng một vé là có thể đi đến sân ga.
Đúng ra vé sân ga là không thể lên tàu hỏa nhưng quản lý cũng không chặt chẽ lắm, thí dụ như một đám học sinh như Lâm Tiếu vậy mà phụ huynh muốn giúp con mình mang hành lý lên xe thì bình thường nhân viên phục vụ trên tàu cũng có thể châm chước một chút.
Bây giờ vẫn còn nhiều người muốn trốn vé tàu hỏa nên mua vé sân ga rồi nghĩ cách trà trộn lên tàu hỏa, nếu ở trên xe mà không bị bắt phải mua vé bổ sung thì coi như lần trốn vé này thuận lợi.
Lâm Dược Phi nói muốn mua vé sân ga để tiễn bọn trẻ lên xe thì mấy phụ huynh bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng đúng, chúng tôi không bận, đưa tụi nhỏ lên tàu hỏa rồi quay về."
"Kệ để hành lý trên tàu hỏa rất cao, tự bọn trẻ e là không đặt hành lý lên đó được."
Thiểu số phục tùng đa số, các phụ huynh vốn không định đứa con vào trạm cũng thuận theo số đông đi mua vé sân ga.
Trạm tàu hỏa không có máy kiểm tra an ninh, kiểm tra vào trạm toàn dựa vào nhân viên tự làm. Đội ngũ kiểm tra xếp một hàng rất dài, lưng Lâm Tiếu đeo ba lô, tay kéo một vali nhỏ còn mang theo một cái túi to, mẹ và anh trai đứng phía trước cô thì hai tay trống trơn. Lữ Tú Anh bất đắc dĩ hỏi: "Con không mệt hả?"
Lâm Tiếu: "Không mệt."
Nhân viên kiểm tra an ninh lần lượt kiểm tra hành lý của Lâm Tiếu, không phát hiện vấn đề gì thì vẫy tay để cô đi vào.