Tàu hỏa đang tăng tốc, tốc độ càng lúc càng nhanh, cây xanh hai bên đường phố lướt nhanh về phía trước, Lâm Tiếu ngồi trên giường dưới nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tuy rằng tàu hỏa có tăng tốc độ cũng không có nhanh mấy, nhưng đối với Lâm Tiếu lần đầu tiên ngồi tàu hỏa, trải nghiệm như vậy đã đủ mới lạ rồi.
Cô Thường và thầy Triệu ngồi trên hai cái ghế gấp giữa lối đi nhỏ bên cạnh giường nằm nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn sáu học sinh một cái.
Sáu học sinh không cần giáo viên can thiệp, rất nhanh đã quen biết mọi thứ. Ngoài Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ra, bốn nam sinh đều từ thành phố khác tới, vì để kịp tàu hỏa hôm qua chúng đã được cha mẹ đưa đến ở lại nhà khách một đêm, sáng sớm hôm nay tới nhà ga.
Lâm Tiếu nghe mọi người tự giới thiệu xong, kinh ngạc phát hiện có duy nhất mình không phải cán sự lớp, tổng cộng sáu người, có đại đội trưởng, có trung đội trưởng, có lớp trưởng có lớp phó học tập, ít nhất "cán sự" cũng là cán sự môn Toán, chỉ có Lâm Tiếu không phải cán sự lớp.
Ngoại trừ Chu Tuệ Mẫn ra, bốn nam sinh khác nghe Lâm Tiếu nói không phải cán sự lớp xong, trên mặt đều có chút kinh ngạc.
"Cậu lệch môn cực kỳ nghiêm trọng sao?" Lý Thiếu Huy hỏi Lâm Tiếu, Lý Thiếu Huy là cán sự môn Toán, cậu bé chỉ có thể làm cán sự môn Toán không thể làm cán sự môn khác của lớp, chỉ vì cậu bé học lệch cực kỳ nghiêm trọng.
Ngoài thành tích môn toán học ra, thành tích các môn khác đều rối tinh rối mù, thi Ngữ văn chỉ có thể được tám mươi điểm. Giáo viên chủ nhiệm đã cổ vũ cậu bé vài lần, nói chỉ cần thành tích các môn khác của cậu bé cao một chút, có thể để cho cậu bé làm tiểu đội trưởng thậm chí là trung đội trưởng, nhưng thành tích các môn khác của Lý Thiếu Huy vẫn cực kỳ kém, giáo viên và cha mẹ đều cực kỳ bất đắc dĩ.
Mặc dù như vậy, bởi vì thành tích môn Toán và thành tích thi Olympic toán của Lý Thiếu Huy rất cao, cậu bé vẫn là cán sự lớp môn Toán ở tiểu học, sau khi nghe Lâm Tiếu không có chức vụ gì, Lý Thiếu Huy hết sức kinh ngạc, Lâm Tiếu phải học lệch rất nhiều môn nên đến cả cán sự môn Toán cũng không được làm.
Lâm Tiếu lắc đầu: "Tớ không học lệch môn."
Trước kia cô vẫn cảm thấy Ngữ văn của mình tốt hơn Toán, hai lần thi cuối kỳ gần đây Ngữ văn không bằng Toán nhưng cũng không thể coi là lệch môn. Các môn phụ khác đều được điểm cao các kỳ, Lâm Tiếu đã nhận được hai lần giấy khen học sinh ba tốt rồi.
Còn vì sao Lâm Tiếu vừa không phải cán sự lớp cũng không phải cán sự môn, cô nghĩ nghĩ, nói: "Năm lớp hai thì tớ chuyển đến ngôi trường này, vì sau khi tớ chuyển trường, cán sự lớp và cán sự môn của lớp tớ chưa từng đổi."
Trên mặt các bạn học đều đã lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cán sự lớp bọn tớ một kỳ đổi một lần."
"Chúng tớ cũng thế, mọi người bỏ phiếu chọn cán sự lớp."
"Bọn tớ là giáo viên chỉ định."
Tàu hỏa còn chưa đến trạm đầu tiên, sáu người đã bắt đầu quen thân, Triệu Hiểu Long bỏ tú lơ khơ ra, đề nghị: "Chúng ta đánh bài trên xe đi."
"Được chơi bài trên tàu hỏa sao?"
Lâm Tiếu hỏi: "Chơi cái gì, hai mươi tư điểm sao?"
Triệu Hiểu Long lắc đầu: "Hai mươi tư điểm là sao, chúng ta chơi tiến lên."
Lâm Tiếu không biết chơi tiến lên, nhưng sau khi Triệu Hiểu Long nói quy tắc một lần, Lâm Tiếu liền biết chơi như nào.
"Vậy thua thì sao?" Triệu Hiểu Long hỏi.
Lâm Tiếu mờ mịt, không rõ cậu bé có ý gì, thua thì thua, còn có thể làm gì nữa?
Triệu Hiểu Long nhìn thoáng qua cô Thường cùng thầy Triệu ngồi ở bên cạnh, chung quy vẫn không dám nói ra lời: "Thua dán một tờ giấy trên trán."
"Được được được." Lý Thiếu Huy nhanh chóng phụ họa, lấy từ trong balo ra một tờ giấy nháp, kéo một tờ giấy ra.
Lâm Tiếu biết bọn họ muốn dùng nước miếng dán tờ giấy trên trán, vẻ mặt ngây ngô: “Kinh quá."
"Dùng nước miếng của mình dán, nước miếng của mình thì có gì mà kinh?"
"Nước miếng của mình cũng rất kinh." Lâm Tiếu hạ quyết tâm, mình kiên quyết không thể thua tú lơ khơ.
"Nào nào nào, tớ tráo bài." Động tác đảo bài của Triệu Hiểu Long rất thành thạo, trộn hai bộ bài vào nhau.
Ban đầu sau khi Lâm Tiếu hiểu quy tắc đã trực tiếp nhận cánh trên, giờ nghĩ tới bị dán giấy, quyết định vẫn phải cẩn thận một chút: "Trước kia tớ chưa chơi, xem các cậu chơi hai ván trước."
Chơi tiến lên vốn là bốn người chơi với nhau, mọi người thương lượng muốn thay phiên nhau, nếu Lâm Tiếu là người mới mà không chơi thì sau đó thay phiên chơi cũng rất bình thường.
Lâm Tiếu đứng phía sau Triệu Hiểu Long nhìn cho kỹ, xem cậu bé đánh bài.
Xem ra thật sự không khó, Lâm Tiếu vừa nhìn bài trong tay Triệu Hiểu Long, vừa nhớ kỹ lá bài mọi người đánh ra, lại thầm đoán bài trong tay mỗi người một phen.
Ban đầu đoán không chính xác mấy, nhưng theo bài mọi người đánh ra càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng đã có thể đoán ra không ít rồi.