Lúc đi ra khỏi trường thi Chu Tuệ Mẫn và Lý Thiếu Huy đã biết mình làm sai, hiện tại đối mặt với đề sai lại rất bình tĩnh.
Trên mặt Phương Kính Phàm và Lưu Xuân Khánh có chút bất ngờ. Phương Kính Phàm chưa kịp kiểm tra, sau khi so lại đáp án một lần xong phát hiện bản thân không có gì sai, chỉ có một câu viết một đáp án, đoán là sẽ bị trừ một ít điểm. Câu mà Lưu Xuân Khánh không biết là đúng hay sai cũng làm đúng.
Ánh mắt thầy Triệu và cô Thường nhìn về phía Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long còn chưa nói gì.
Triệu Hiểu Long hắng giọng, ra vẻ rụt rè nói: "Hình như em làm đúng hết rồi."
Lâm Tiếu: "Em cũng làm đúng hết."
Triệu Hiểu Long đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Lâm Tiếu: "Cậu cũng làm đúng hết?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Đúng rồi."
Sáng sớm hôm nay lúc ăn bữa sáng ở căn tin, tuy rằng không thể dùng trứng cút xúc xích để lấy một trăm điểm, nhưng cô cũng thi được điểm tối đa.
Cô Thường quay đầu nhìn về phía thầy Triệu: "Tốt hơn so với trong tưởng tượng."
Thầy Triệu lần lượt vỗ vỗ bả vai mấy học sinh bên cạnh: "Rất khá."
Nếu đánh giá chuẩn xác, chắc Lâm Tiếu và Triệu Hiểu Long giải nhất, Phương Kính Phàm và Lưu Xuân Khánh giải nhì, Chu Tuệ Mẫn và Lý Thiếu Huy có khả năng lấy được giải ba.
Còn về tổng điểm cả đội được bao nhiêu, vậy thì phải xem tình hình của những đội khác rồi.
Thầy Triệu mở đồ ăn đã mang về ra: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước đã."
Sau khi so đáp án xong, tất cả mọi người cũng được thả lỏng, nghe thầy Triệu vừa nói như vậy, tất cả đều cảm thấy cực kỳ đói, cả đám bắt đầu ăn như hổ đói.
Có lẽ do Lâm Tiếu quá đói, ăn cơm tập thể của căn tin cũng cảm thấy rất thơm.
Thầy Triệu vội vàng nhét vài miếng cơm liền ra khỏi phòng: "Buổi chiều các em nghỉ ngơi một chút, cứ ở trong phòng đi, đừng có chạy lung tung."
Còn thầy Triệu, hiện tại đương nhiên muốn đi hỏi thăm điểm của mấy đội khác thử.
Cơm nước xong, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn trở lại phòng của họ.
"Lâm Tiếu, cậu nói xem tớ có thể lấy được giải ba không?" Chu Tuệ Mẫn hỏi.
Lâm Tiếu ra sức gật đầu: "Chắc chắn sẽ được mà."
Cảm xúc của Chu Tuệ Mẫn vẫn không hào hứng mấy: "Sáu người chúng ta, thành tích của tớ cùng với Lý Thiếu Huy là lót đáy, tớ kéo chân mọi người rồi."
Lâm Tiếu dùng câu mà mẹ và anh trai thường xuyên nói với cô để an ủi Chu Tuệ Mẫn: "Thi đã thi xong rồi, đừng nghĩ tới nữa."
Chu Tuệ Mẫn: "Tớ nằm một lúc."
Chu Tuệ Mẫn nhắm mắt lại nằm ở trên giường, Lâm Tiếu biết lúc này không nên quấy rầy cô bạn của mình, cô cũng nằm ở trên giường mình. Buổi sáng tiêu hao quá nhiều sức lực, lúc ăn no cũng mệt rã rời, Lâm Tiếu nằm ở trên giường nhắm mắt lại, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Mãi đến khi cô bị tiếng đập cửa đánh thức.
"Cốc cốc cốc cốc cốc cốc" tiếng đập cửa như thúc giục, ngoài cửa nhao nhao, tiếng mấy cậu bạn nam sinh chen nhau nói.
"Lâm Tiếu, Chu Tuệ Mẫn, đội chúng ta tiến vào vòng thi vấn đáp nhóm rồi."
Chu Tuệ Mẫn chưa ngủ, cô bé nghe thấy tiếng hét ngoài cửa liền nhảy xuống giường, không mang dép lê mà để luôn chân trần chạy ra đến cửa.
Một tiếng “cụp” vang lên, Chu Tuệ Mẫn mở khóa cửa, ngoái đầu lại nhìn Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, tớ mở cửa nhé?”
Lâm Tiếu đang ngủ trưa thì bị đánh thức, cô ngơ ngác ngồi trên giường, gật đầu đáp một tiếng “Ừ”.
Chu Tuệ Mẫn mở cửa phòng ra, nhìn thấy các nam sinh đang đứng ở cửa kích động khoa tay múa chân la hét: “Chúng ta vào vòng đấu đội rồi.”
Thầy Triệu sải bước đi tới, cô giáo Thường cũng theo sau, nụ cười trên mặt hai người như sắp tràn ra khỏi mặt luôn vậy.
“Vào vòng đấu đội rồi.” Giọng thầy Triệu to hơn ngày thường rất nhiều: “Các em chuẩn bị đi, tám giờ tối mai cuộc thi vấn đáp theo đội sẽ chính thức bắt đầu, chiều mai chúng ta phải đến trường quay của đài truyền hình để diễn tập trước đấy.”
Lâm Tiếu kinh ngạc trợn to mắt: “Tám giờ tối ạ?”
“Tại sao lại thi lúc tám giờ tối chứ, chín giờ em phải ngủ rồi.”
Nghe thấy lời Lâm Tiếu, thầy Triệu phì cười: “Tối mai em cố gắng thức một đêm đi, đến sáng hôm sau là có thể ngủ nướng rồi.”
Sau khi vòng đấu đội vào tối mai kết thúc, cuộc thi trong chuyến đi mùa xuân này sẽ kết thúc hoàn toàn, thời gian còn lại có thể sắp xếp tự do ngoại trừ phải tham gia một số hoạt động khác, thầy Triệu định dẫn các học sinh đi dạo ăn uống gì đó.
“Vòng đấu đội ngày mai các em đừng áp lực, cũng đừng căng thẳng nhé.”
“Các em thử nghĩ xem, lúc thi bình thường một người chỉ có một câu hỏi, ai biết làm thì làm, còn không biết thì bó tay. Còn lần thi này sáu người các em sẽ có chung một câu hỏi, em không biết làm thì bạn khác sẽ biết, bạn khác không biết thì em biết, hai cái đầu bao giờ cũng hơn một cái đầu, mà các em lại có tận sáu cái đầu.”
Triệu Hiểu Long nói chen vào: “Hơn một cái đầu rất nhiều.”
“Ha ha ha ha ha!” Mọi người đều cười phá lên.