Lâm Tiếu chậm rãi buông đũa xuống, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối nhìn một bàn đồ ăn lớn đầy món mình thích ăn.
Lâm Dược Phi ngạc nhiên nhìn em gái: "Em sợ béo lên?”
Tiếu Tiếu bắt đầu để ý vóc dáng từ khi nào? Trong mắt anh, Tiếu Tiếu ngày hôm qua vẫn là một cô nhóc con tham ăn tham uống.
Lý Vân Châu vội vàng nói: "Béo một chút mới tốt, béo một chút mới tốt!”
“Mẹ, bây giờ đám trẻ đều thích dáng người thon thả.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Con không béo chút nào, từ nhỏ con đã hơi gầy, béo hơn chút vừa đẹp.”
“Con cũng không cần cố gắng ăn ít đi, trước kia con ở nhà ăn uống như bình thường không béo, chỉ vì ra ngoài một chuyến đột nhiên thay đổi hoàn cảnh nên không quen, tăng cân một tẹo thôi, sau khi về nhà ăn uống bình thường thì sẽ gầy trở lại.”
Lâm Tiếu: "Thật ạ?”
Ba người anh trai, mẹ và bà ngoại đều nhìn về phía cô, gật đầu. Lâm Tiếu lập tức cầm đũa lên, gắp một cái cánh gà kho coca yêu thích của cô!
“Giáo viên mời các em ăn những gì vậy?” Lâm Dược Phi hỏi, anh muốn ước tính giá cả của bữa cơm.
Lâm Tiếu báo ra tên các món ăn: “Chân giò to, Địa Tam Tiên, miến trộn, còn có... hịt heo giòn chua ngọt!”
Lâm Dược Phi phì cười: “Phải gọi là thịt heo giòn chua ngọt.”
Lâm Tiếu sửa chữa cho anh trai: “Gọi là hịt heo giòn.” Lúc nhân viên phục vụ bưng lên, cả đám học sinh đều cho rằng đấy là món sườn xào chua ngọt, nhân viên phục vụ nghe thấy mấy họ bảo đó là sườn xào chua ngọt đã chữa lại ngay: “Đây không phải sườn xào chua ngọt, đây là hịt heo giòn chua ngọt.”
Lâm Dược Phi cười ha ha: “Cái đó gọi là thịt heo giòn!”
Lâm Tiếu bừng tỉnh hiểu ra: “Làm em cứ thấy kỳ lạ không hiểu tại sao món ăn đó lại được gọi là hịt heo giòn chua ngọt!”
Lâm Tiếu hỏi mẹ xem nhà mình có thể làm món thịt heo giòn đó hay không, mẹ nói bà không giỏi làm món này cho lắm, Lâm Tiếu hơi thất vọng nhưng mẹ cô nói bà có thể thử làm ruốc thịt!
“Làm ruốc chắc hẳn không quá khó, nếu như mẹ làm không ngon thì có thể mua ở bên ngoài về.”
Hóa ra ruốc còn có thể mua từ bên ngoài về! Lâm Tiếu hơi mừng rỡ, Triệu Hiểu Long đã nói với cô ruốc là do mẹ cậu bé tự làm, cô còn tưởng không thể mua nó ở bên ngoài cơ đấy.
“Cuộc thi của các em sẽ chiếu trên TV vào ngày nào?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu: “Tám giờ tối thứ bảy ạ!” Giáo viên đã nhắc nhở họ nhớ về xem nhưng nếu bỏ lỡ cũng không sao, bởi vì sau đó nó sẽ được chiếu lại rất nhiều lần.
Gia đình Lâm Tiếu đương nhiên phải xem ngay buổi phát sóng đầu tiên, đến thứ bảy, mẹ cô bật TV từ lúc bảy giờ tối. Anh trai về lúc bảy giờ ba mươi, mẹ còn hỏi: “Sao con về trễ vậy?”
Lâm Dược Phi liếc mắt nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa mà mẹ.”
Thế nhưng khi anh rửa tay thay quần áo xong, anh cũng lập tức ngồi xuống ghế sô pha. Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu tới: “Tiếu Tiếu, đừng làm bài tập về nhà nữa, ra sô pha xem TV nào.”
Lâm Tiếu lại tiếp tục làm thêm hai bài tập mới buông bút chạy ra, kỳ nghỉ hè chỉ còn lại một nửa mà cô còn chưa làm một chữ nào!
Trước khi tham gia cuộc thi cô chưa hề làm một bài tập nào, lúc đi thi đấu cũng không mang theo bài tập về nhà, sau khi về nhà lại ăn uống ngủ nghỉ hai hôm... Sau đó nữa, cô buồn bã phát hiện ra nhiệm vụ làm bài tập về nhà của mình đã trở nên vô cùng nặng nề.
Đương nhiên không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện xem TV trong buổi tối ngày hôm nay, Lâm Tiếu vô cùng tò mò hình dáng của mình trên TV sẽ trông như thế nào, vì vậy mười lăm phút trước khi chương trình bắt đầu, cô đã ngồi nghiêm chỉnh ở trước TV.
Một nhà bốn người đều ngồi trước TV, Tiểu Hoàng vốn đang ở trong phòng điều hòa, ra phòng khách nằm một lát thấy nóng, lại chạy vào trong phòng ngủ vẫn còn bật điều hòa.
“Tới rồi, tới rồi!” Sau khi tiết mục quảng cáo trên TV chấm dứt, con số “1991” nhấp nhô xuất hiện, sau đó khi “1991” biến mất, hàng chữ “Hoa La Canh Cup”, “Cuộc thi toán học dành cho thiếu niên”, “Chung kết” cũng lần lượt xuất hiện.
Sau khi hai chữ “Chung kết” biến mất, hình ảnh ông Hoa La Canh cũng xuất hiện.
“Đây chính là tấm ảnh chụp chúng con đã nhìn thấy ở trên màn hình tại nơi tổ chức thi đấu!” Lâm Tiếu sợ hãi than.
Hình ảnh vừa thay đổi, người dẫn chương trình lên sân khấu, đồng thời, các tuyển thủ nhí cùng các khách mời ở bên phải cũng xuất hiện. Cảnh tượng mới được chiếu lên, ba người mẹ, bà ngoại và anh trai lập tức đứng dậy, đôi mắt chỉ hận không thể dán lên màn hình TV.
"Tiếu Tiếu đâu?"
"Tiếu Tiếu ở đây!"
“Chỗ này chỗ này!” Lữ Tú Anh giơ ngón tay chỉ thẳng vào màn hình TV, ngón tay bị tĩnh điện trên đó giật nhẹ nhưng bà hoàn toàn chẳng quan tâm.
Lâm Dược Phi nhíu mày, TV nhà họ bây giờ vẫn còn quá nhỏ, nếu là chiếc TV 100 inch sau này, chắc chắn có thể nhìn thấy rõ ràng.