Mỗi khi Phùng Bảo Nguyệt mặc quần áo mới đẹp đẽ, có được món đồ chơi mới, những người bạn khác sẽ ngay lập tức phát hiện ra.
Nhưng Lâm Tiếu không bao giờ chú ý tới.
Thậm chí không có một lời khen ngợi, Phùng Bảo Nguyệt càng không thích chơi với Lâm Tiếu.
Sau này lên tiểu học, Lâm Tiếu và Phùng Bảo Nguyệt học cùng lớp. Phùng Bảo Nguyệt đạt điểm cao trong lớp, Lâm Tiếu bị điểm kém trong lớp; Phùng Bảo Nguyệt mặc quần áo xinh đẹp, trong khi Lâm Tiếu thì lại mặc quần áo bình thường; cô Uông chủ nhiệm thích Phùng Bảo Nguyệt, nhưng không thích Lâm Tiếu.
Thậm chí Phùng Bảo Nguyệt và Lâm Tiếu còn trở nên xa cách hơn. Cô ấy chưa bao giờ ở trong lớp nhắc tới việc mẹ cô ấy và mẹ của Lâm Tiếu là bạn bè. Cô ấy vốn lo lắng Lâm Tiếu sẽ đề cập đến chuyện này, may mắn là Lâm Tiếu chưa từng nhắc đến.
Sau này khi học hết lớp một, Lâm Tiếu chuyển trường.
Thỉnh thoảng mẹ cô ấy sẽ dẫn cô ấy đi tìm dì Tú Anh, cô ấy có thể nhìn thấy Lâm Tiếu, hai người lại ở cùng một khu tập thể nên thỉnh thoảng có thể gặp nhau.
Nhưng khi Lâm Tiếu, dì Tú Anh, thậm chí cả mẹ ruột của cô ấy ở cùng với dì Tú Anh, Phùng Bảo Nguyệt đều cảm thấy họ ngày càng trở nên xa lạ.
Như bây giờ.
Mẹ khoác tay dì Tú Anh, khen dì Tú Anh từ đầu đến chân: “Bộ váy này của bà đẹp quá, Tiểu Phi mua cho bà đó.”
“Đôi giày này nhìn có vẻ rất đắt tiền, đều được làm bằng da thật.”
Sau khi khen ngợi dì Tú Anh lại khen ngợi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu thực sự rất thông minh. Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào thông minh như Tiếu Tiếu.”
“Nguyệt Nguyệt nhà tôi lại không làm được. Lúc học lớp một, lớp hai còn thường được điểm tối đa trong các kỳ thi. Bây giờ học lớp bốn, điểm thi mỗi lúc một thấp.”
Phùng Bảo Nguyệt nghĩ thầm, trước đây rõ ràng mẹ cô ấy không nói như vậy. Vào năm lớp một, mẹ cô ấy nói rằng Lâm Tiếu là đứa ngốc, bắt cô ấy chơi với các bạn học có thành tích tốt trong trường hơn, không được chơi với Lâm Tiếu.
Phùng Bảo Nguyệt nghĩ thầm, lúc mẹ cô ấy khen Lâm Tiếu đạt điểm cao, tại sao lại phải nói điểm của cô ấy không tốt? Lớp một, lớp hai có rất nhiều điểm đạt tối đa, lớp bốn điểm Ngữ văn không có ai đạt được điểm tối đa, Toán học được điểm tối đa cũng rất ít. Điểm của cô ấy dù bị giảm đi nhưng cô ấy vẫn nằm trong top năm của lớp.
Tại sao mẹ nói cô ấy không được.
Phùng Bảo Nguyệt cúi đầu cắn chặt môi.
Vẫn là dì Tú Anh nói một câu công bằng giúp cô ấy: “Khi càng lên lớp cao, chắc chắn sẽ không dễ dàng đạt điểm tối đa như lớp một, lớp hai.”
Mẹ quay đầu lại chú ý tới cô ấy: “Nguyệt Nguyệt, sao con còn ngồi ở đây, sao không đi chơi với Tiếu Tiếu đi?”
Phùng Bảo Nguyệt nhìn bàn của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vừa chạy đến bàn của các bạn cùng lớp, cô ấy không biết bất kỳ bạn học nào của Lâm Tiếu, hơn nữa cô ấy cũng không biết rõ về Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu bây giờ rất lạ lẫm
Lâm Tiếu được bao quanh bởi một nhóm bạn, mọi người đều chạy đến nói chuyện với Lâm Tiếu, mỉm cười với Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đang mặc một bộ quần áo đẹp mà Phùng Bảo Nguyệt chưa từng thấy trước đây, ngồi dưới ngọn đèn pha lê trong sảnh tiệc, cả người cô như đang tỏa sáng.
Dì Tề đưa tay đẩy Phùng Bảo Nguyệt, Phùng Bảo Nguyệt lắc đầu: “Con ngồi với mẹ.”
Lữ Tú Anh nói: “Cô bé không muốn đi cũng không sao, ở bên cạnh bà, thật là ngoan ngoãn.”
Dì Tề lắc đầu: “Con bé chỉ nhút nhát thôi, tính cách hoạt bát vui vẻ như Tiếu Tiếu thì tốt hơn.”
Lữ Tú Anh cau mày: “Tính cách của Nguyệt Nguyệt cũng rất tốt.” Sao có thể ở trước mặt đứa trẻ nói nó không tốt chứ?
Nhưng căn bản dì Tề không nghe ra ý không đồng tình trong lời nói của Lữ Tú Anh.
Phùng Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, liếc qua mẹ cô ấy rồi nhìn Lâm Tiếu đang mỉm cười vui vẻ cách đó không xa, rồi lại cúi đầu xuống.
Lâm Tiếu đang nói về anh trai của mình với những người bạn.
Các bạn nhỏ của cô lần lượt đến, khi bước vào ai cũng vô cùng sửng sốt.
Vương Hồng Đậu đi cùng cha còn Diệp Văn Nhân đi cùng mẹ cô bé. Lữ Tú Anh đã mời gia đình của Trần Đông Thanh nhưng cha mẹ của Trần Đông Thanh đang trực nên ông bà của Trần Đông Thanh đã đưa cậu bé đến đây.
Lữ Tú Anh cũng mời gia đình Chu Tuệ Mẫn, cha mẹ của Chu Tuệ Mẫn đã đưa cô bé đến đây.