Lâm Tiếu ngẫm nghĩ một hồi, quyết định dành tất cả thời gian xem tivi để chơi Doraemon. Ngoài ra Amon, Yasuo, Big Bear, Qiang Qiang, Xiao Jing tất cả cô ấy đều rất thích.
Ngoài trừ Doraemon, tất cả các chương trình truyền hình đều không thể so sánh với sức hấp dẫn của chơi game.
Sau khi phân bổ thời gian xong, Lâm Tiếu vuốt ve bộ lông của Tiểu Hoàng than thở: “Haizzz.”
Đêm tiệc tối qua, Lâm Tiếu cảm thấy giành được huy chương vàng của Hoa Cúp là một việc tuyệt vời nhất, cô là học sinh giỏi nhất rồi.
Không ngờ rằng qua mười hai giờ đêm, phép thuật hết hiệu nghiệm, học sinh giỏi nhất cũng phải nghe theo lời mẹ, mỗi ngày thời gian xem tivi không vượt quá năm tiếng đồng hồ.
Mẹ bắt Lâm Tiếu vận động nhiều hơn chút, việc đưa Tiểu Hoàng đi dạo hoàn toàn giao cho Lâm Tiếu rồi, mỗi ngày Lâm Tiếu cứ sáng sớm đều đưa Tiểu Hoàng đi dạo một lần, chiều một lần, tối một lần, một ngày ba lần.
Xem tivi, chơi trò chơi, đưa Tiểu Hoàng đi dạo, kỳ nghỉ hè của Lâm Tiếu chẳng mấy chốc mà qua đi.
Chỉ đến khi nhận được điện thoại của thầy Đào, Lâm Tiếu mới nhận ra là kỳ nghỉ hè chỉ còn lại mấy ngày nữa.
“Lâm Tiếu, ngày ba mươi tháng tám em trở lại trường đi, tới trước một ngày đăng ký.” Thầy Đào nói Lâm Tiếu đem theo hai tấm ảnh tới: “Một tấm ảnh thẻ, một tấm ảnh đời thường, trường chúng ta cần dùng.”
“Em có mấy quyển vở bài tập còn để ở trường, đến lúc đó thì cầm về luôn.”
Lâm Tiếu dập điện thoại liền nói với mẹ: “Mẹ, thầy Đào muốn con quay lại trường một chuyến, nói là nộp ảnh thẻ và ảnh đời thường, ảnh đời thường là ảnh gì nhỉ.”
Lữ Tú Anh: “Thì là ảnh trong đời sống hằng ngày của con.”
Lâm Tiếu lật xem album ảnh, ảnh chụp một mình cô không có nhiều, Lâm Tiếu dứt khoát bỏ qua tấm ảnh cô đang nâng chiếc cúp vàng Hoa La Canh, sự ám ảnh bị anh trai làm thành tấm áp phích vẫn còn canh cánh trong lòng.
Như vậy chỉ còn lại tấm ảnh sinh nhật mà cô thiếu một cái răng, Lâm Tiếu rút tấm ảnh sinh nhật từ album ra, thiếu một cái răng thì thiếu một cái răng vậy.
Vào ngày ba mươi tháng tám, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu quay lại trường tiểu học Đường Giải Phóng, từ xa nhìn thấy tấm biểu ngữ màu đỏ treo trước cổng trường.
“Trường con treo cái gì ở cổng vậy?” Lữ Tú Anh hỏi.
Xe đạp càng chạy càng tới gần, Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn rõ những chữ ở trên.
“Chúc mừng học sinh Lâm Tiếu đạt huy chương vàng trong cuộc thi Cúp Hoa La Canh dành cho Thiếu niên.”
Lâm Tiếu: “…”
Trường sao lại khoa trương giống như anh trai mình vậy.
Lâm Tiếu đến văn phòng tìm thầy Đào, nhưng thầy lại không có ở đó, các thầy cô khác nói với Lâm Tiếu: “Thầy Đào lớp em đang ở trên phòng học đó.”
Ngày mai mới bắt đầu đăng ký, hôm nay thầy đã đã đến lớp làm gì.
Lâm Tiếu đi qua hành lang của dãy văn phòng trống vắng, đi đến lớp học tìm thầy Đào.
Lúc đẩy cửa lớp học ra, Lâm Tiếu bỗng giật mình, thế mà lớp học đầy ắp người.
“A!” Lâm Tiếu kinh ngạc kêu lên, cô nhìn thấy mấy chữ viết trên bảng đen phía sau: “Tiệc chia tay.”
Bỗng nhiên khóe mắt Lâm Tiếu đỏ hoe, thì ra thầy và các bạn đều ở đây, hôm nay mọi người đặc biệt đến trường để làm tiệc chia tay cho cô.
Vương Hồng Đậu lấy cuốn sổ tay của Lâm Tiếu trả lại cho cô, cái ngày mà anh trai tổ chức tiệc trong kỳ nghỉ hè, Lâm Tiếu đã đưa cuốn sổ của mình giao cho Vương Hồng Đậu, nói với Vương Hồng Đậu sau khi khai giảng thì đưa cho các bạn trong lớp viết, sau đó trả trại cho cô, không ngờ các bạn lại viết nhanh như vậy.
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Các bạn viết từ khi nào vậy?”
“Thì mới lúc nãy chúng tớ tới sớm hơn cậu một chút, nên mới viết lúc đó.”
Lâm Tiếu mở cuốn sổ tay vừa mới hoàn thành, các bạn đã để lại những lời nhắn gửi dài ngắn khác nhau bằng nhiều nét chữ.
Lâm Tiếu lật từng trang một, càng ngày hốc mắt càng ướt nhẹp. Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Tiếu dừng lại ở một trang giấy.
“Lâm Tiếu, tớ đã nghe được bài hát cậu chọn trên chương trình ca nhạc theo yêu cầu, mẹ tớ mỗi tối đều xem chương trình đó, rất mong sau này có thể nhận được tin tốt lành của cậu thông qua chương trình ca nhạc này.”
Những cảm xúc buồn bã bỗng chốc đã bị lùi lấp.
Lâm Tiếu không muốn khóc chút nào nữa.