Thầy Đào bảo Lâm Tiếu viết tên của những cuốn sách dùng để học thi Olympic Toán học mà cô đã sử dụng lên bảng đen.
Lâm Tiếu viết lên rồi nói thêm: "Thật ra thì em không sử dụng nhiều sách và sách bài tập lắm, em dùng chủ yếu là các tài liệu được in ấn bởi phòng giảng dạy."
Thầy Đào hỏi: “Em còn giữ lại những tài liệu đó không? Em có thể cho thầy mượn đi photo một bản rồi sau đó thầy sẽ trả lại cho em có được không?”
“Được ạ.” Lâm Tiếu cười hào phóng và đồng ý: “Vậy khi nào thì em sẽ đến đây và đưa cho thầy thế ạ?”
Trần Đông Thanh nói: "Thầy Đào ơi, em có tất cả các tài liệu của Lâm Tiếu đấy ạ. Vào mỗi cuối tuần, em đều mượn tài liệu của Lâm Tiếu để đi photo, nếu không thì em mang các tài liệu đó đến đây nhé ạ?”
“Như thế là tốt nhất.” Thầy Đào nói ngay lập tức. Như vậy thì thuận tiện hơn nhiều, giúp cho Lâm Tiếu hoặc thầy Đào đỡ phải tự đưa tài liệu qua lại.
Như vậy vấn đề này đã được giải quyết rồi, thầy Đào bảo Lâm Tiếu giới thiệu kinh nghiệm học Olympic Toán học của mình. Ngồi ở hàng ghế đầu trong lớp, Trần Đông Thanh ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Lâm Tiếu, trong lòng cậu bé cảm thấy hơi chua xót, đó là một cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Cậu bé rất hâm mộ Lâm Tiếu, cực kỳ cực kỳ hâm mộ, nếu Lâm Tiếu không phải là người bạn tốt của cậu bé thì Trần Đông Thanh cảm thấy nói không chừng cậu bé sẽ ghen tị với cô.
Bởi vì cô là Lâm Tiếu cho nên Trần Đông Thanh sẽ không ghen tị, nhưng trong lòng cậu bé có một số cảm xúc phức tạp.
Nói như thế nào nhỉ, có lẽ là nhìn thấy người bạn nhỏ của mình đang không ngừng tiến về phía trước, rõ ràng là bản thân đã cố gắng hết sức để đuổi theo rồi nhưng mà khoảng cách giữa bản thân và người bạn nhỏ vẫn cứ càng ngày càng xa hơn.
Lâm Tiếu đã đến lớp học Olympic Toán ở phòng giảng dạy khi cô học lớp ba và Trần Đông Thanh cũng lập tức tham gia cuộc thi, nhưng mà lớp Olympic Toán ở phòng giảng dạy không cần cậu bé cho nên năm thứ hai cậu bé mới tiến vào phòng giảng dạy.
Lâm Tiếu đã bỏ xa cậu bé một năm.
Hiện tại Lâm Tiếu sẽ vào lớp năm năm của trường trung học số một sau khi tốt nghiệp lớp bốn. Trần Đông Thanh không thể đi được trừ khi cậu bé cũng có thể vào lớp năm năm của trường trung học số một sau khi tốt nghiệp tiểu học.
Lâm Tiếu đã bỏ xa cậu bé hai năm.
Ngay cả Trần Đông Thanh cũng không thể đảm bảo chắc chắn rằng cậu bé có thể vào lớp năm năm của trường trung học số một. Lâm Tiếu vừa đứng trên bục giảng vừa nói rằng không chỉ những học sinh đạt điểm cao nhất thành phố mà cả những học sinh đạt điểm cao nhất toàn tỉnh cũng vào lớp năm năm của trường trung học số một. Một nửa số học sinh đến đến từ các thành phố khác và ở trọ trong trường trung học số một.
Đợi đến khi cậu bé tốt nghiệp tiểu học, liệu cậu bé có thể vượt qua được kỳ thi không?
Lâm Tiếu đứng ở trên bục giảng, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu xiên xuống người cô, giống như trong bữa tiệc ngày hôm đó, ngay cả sợi tóc của cô cũng đều giống như đang tỏa sáng.
Đôi mắt của Trần Đông Thanh chua xót, tại sao Lâm Tiếu lại phải đi học trung học sớm như vậy chứ? Đương nhiên là cậu bé rất mừng cho người bạn nhỏ của mình, nhưng như vậy sau này sẽ rất khó để cậu bé có cơ hội gặp lại Lâm Tiếu.
Trần Đông Thanh cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu lên.
Cậu bé muốn nhìn Lâm Tiếu thêm nhiều lần nữa, nhưng mỗi lần nhìn như vậy, cậu bé lại cảm thấy đau lòng.
Trần Đông Thanh sụt sịt, cảm thấy như muốn khóc, cậu bé vội vàng quay đầu lại liếc nhìn Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều không khóc thì tại sao cậu bé có thể khóc được cơ chứ?
Cậu bé là một người đàn ông nhỏ tuổi, cậu bé chắc chắn phải mạnh mẽ hơn các bé gái.
Trong khi Trần Đông Thanh liên tục cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, Lâm Tiếu đã chia sẻ xong kinh nghiệm của mình. Thầy Đào nói với mọi người: "Đi thôi, chúng ta cùng đến sân thể dục và chụp một bức ảnh nào."
Lâm Tiếu không thể đợi đến thời điểm chụp ảnh tốt nghiệp tiểu học cho nên hôm nay, thầy Đào đã mang theo một cái máy ảnh và nhờ các giáo viên trong văn phòng giúp đỡ mình chụp ảnh tập thể cho cả lớp, sau đó cả lớp còn chụp ảnh với cô Lưu.
"Đúng rồi, Lâm Tiếu, bức ảnh mà thầy bảo em mang đến đâu rồi?" Nói đến việc chụp ảnh, thầy Đào chợt nhớ tới chuyện này.
Lâm Tiếu lấy bức ảnh từ trong cặp sách ra và đưa cho thầy Đào, thầy Đào lập tức mỉm cười khi nhìn thấy bức ảnh.
“Đây là bức ảnh chụp lúc em học lớp mấy thế?” Thầy Đào hỏi.
Lâm Tiếu: "Lớp hai ạ."
Thầy Đào nhìn bức ảnh và cảm thấy rất vui, hóa ra thời học lớp hai Lâm Tiếu trông như thế này. Trẻ con mỗi năm đều thay đổi rất nhiều, chỉ sau hai năm, Lâm Tiếu của bây giờ đã trông lớn hơn học sinh lớp hai rất nhiều.
Thầy Đào hỏi Lâm Tiếu: "Ngoại trừ bức ảnh này thì em còn có bức ảnh nào chụp gần đây không? Có bức ảnh nào hồi lớp bốn không?"
Năm lớp bốn, Lâm Tiếu chỉ có một bức ảnh chụp một mình cô cầm cái cúp. Lâm Tiếu cảm thấy xấu hổ nếu nói với thầy Đào về điều đó cho nên cô lắc đầu: “Em không có ạ.”