Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 630 - Chương 630.

Chương 630. - Chương 630. -

Hôm nay thời tiết có hơi không tốt, những đám mây bị gió thổi tới thổi lui, mặt trời lúc ẩn lúc hiện.

Lâm Tiếu dành một nửa thời gian của mình phơi dưới ánh mặt trời.

Hôm nay Lâm Tiếu không có hạng mục nào, nhưng cô vẫn không hề rảnh rỗi. Như cô Dương đã nói, nếu em muốn gửi bản thảo khi có ít bản thảo ở đài phát thanh, thì em phải đến đài phát thanh để quan sát.

Hơn nữa hôm qua cô Dương đã yêu cầu mọi người về nhà, viết lại một bản thảo phát thanh, nhưng một nửa số học sinh đều không viết.

Hội thể thao rất vui, khi cô Dương nói chuyện này, mọi người đều không lấy giấy bút để ghi chép lại, rất nhiều học sinh về đến nhà là quên mất.

Lâm Tiếu chỉ có thể đứng bên cạnh các bạn học, đợi bạn học viết ngay trên sân thể dục, thu từng bản, nộp từng bản.

Đi tới bên cạnh Lý Dương Trạch, Lâm Tiếu vươn tay: “Lý Dương Trạch, bản thảo phát thanh của cậu đâu?”

Lý Dương Trạch quay đầu nhìn sang, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Vừa rồi tớ đã đưa cho cậu rồi."

Lâm Tiếu: “Không có.”

Lý Dương Trạch dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói: “Tớ đã nộp cho cậu rồi, cậu quên rồi sao lớp trưởng. Chắc là cậu đã nộp bản thảo phát thanh của tớ cho đài phát thanh rồi.”

Lâm Tiếu chắc chắn cô chưa thu, ngay lập tức nói ra thứ tự mà cô nhận được bản thảo phát thanh lúc nãy: “Trương Quân Nhã là người nộp cho tớ đầu tiên, sau đó là Phương Kính Phàm, Bạch Huyên.”

“Cậu nộp cho tớ lúc nào? Trước ai? Sau ai?”

Lý Dương Trạch nghe đến ngẩn tò te: “Lớp trưởng, trí nhớ của cậu tốt thật.”

Cậu bé khẽ thở dài, cúi đầu lấy vở và bút từ trong cặp sách ra, cười hì hì nói: “Bây giờ tớ viết, tớ sẽ viết xong ngay thôi.”

Lâm Tiếu trừng mắt nhìn: “Quả nhiên cậu chưa nộp.”

Lâm Tiếu nhét mấy bản thảo phát thanh đã thu được trong tay cho Lý Dương Trạch: “Đợi khi nào cậu viết xong thì nộp chung đi, đài phát thanh ít bản thảo thì hãy nộp.”

Chuyện của hội thể thao, lớp phó thể dục cũng nên đóng góp một chút sức, không thể tất cả đều dựa vào lớp trưởng Lâm Tiếu được.

Sau khi Lâm Tiếu đưa bản thảo phát thanh cho Lý Dương Trạch, cô lập tức kéo theo Chu Tuệ Mẫn chuồn mất. Dư Chiêu Chiêu thấy hai người chạy ra ngoài, tưởng rằng bọn họ muốn đi vệ sinh, vội vàng lấy một món đồ gì đó từ trong cặp, nhét vội vào túi quần, đi theo sau Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn.

Mãi đến khi Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn dừng lại, Dư Chiêu Chiêu mới hỏi một cách kỳ lạ: “Các cậu không đến nhà vệ sinh sao?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không đi.” Cô chỉ là muốn chuồn thôi.

Dư Chiêu Chiêu: “Vậy các cậu đi cùng tớ đi.”

Mọi người đều đang ở trên sân thể dục tham gia hội thể thao, trong tòa nhà dạy học vắng tanh, Dư Chiêu Chiêu có hơi sợ hãi khi đi vệ sinh một mình.

Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn liền đi cùng Dư Chiêu Chiêu vào nhà vệ sinh, Dư Chiêu Chiêu ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới trở ra, đến khi Lâm Tiếu ở bên ngoài gọi cô bé: “Dư Chiêu Chiêu, cậu ổn chứ?”

“Xong rồi, xong rồi.” Một lúc sau Dư Chiêu Chiêu mới đi ra, vừa rồi lúc đeo băng vệ sinh vào, suýt chút nữa làm rơi băng vệ sinh vào bồn cầu, rơi giữa không trung mới bắt được.

Thay băng vệ sinh cũng quá phiền phức. Dư Chiêu Chiêu buồn phiền, bây giờ hội thể thao không có ai vào nhà vệ sinh, nhưng giải lao giữa giờ thường phải xếp hàng chờ đi vệ sinh, cô bé có kịp không đây?

“Bọn mình quay lại sân thể dục không?” Chu Tuệ Mẫn hỏi.

“Bọn mình đến tiệm tạp hóa đi.” Dư Chiêu Chiêu nói.

Ba người đến tiệm tạp hóa, Lâm Tiếu kinh ngạc phát hiện tiệm tạp hóa toàn là bạn học.

Toàn bộ đều mặc đồng phục cấp hai giống bọn họ. Tiệm tạp hóa của trường Trung học cơ sở số một không nhỏ chút nào, lớn bằng một nửa phòng học, các kệ hàng được sắp xếp ngay ngắn.

Do trường Trung học cơ sở số một có học sinh nội trú, nên trong tiệm tạp hóa bán đầy đủ các mặt hàng, từ đồ dùng học tập đến nhu yếu phẩm hàng ngày, những đồ cần thiết hằng ngày đều có hết.

Tất cả học sinh đều chen chúc trước mấy kệ bán đồ ăn vặt, trước quầy thanh toán còn xếp thành một hàng dài, Lâm Tiếu mắt chữ A mồm chữ O: “Không phải cô Dương nói hội thể thao không được mang đồ ăn vặt sao?”

Dư Chiêu Chiêu: “Nhưng cô Dương không nói, không thể đến tiệm tạp hóa mua.”

Dư Chiêu Chiêu cười tinh ranh: “Thật ra, bản thân có mang theo đồ ăn vặt cũng không thành vấn đề, miễn là không bị giáo viên phát hiện.”

Ăn đồ ăn vật ở trên sân thể dục tổ chức hội thể thao đương nhiên là không được, nhưng mang đồ ăn vặt ra khỏi sân thể dục, đến nơi giáo viên không thể nhìn thấy, vậy thì không sao cả.

Giống như bây giờ, mọi người mua đồ ăn vặt từ tiệm tạp hóa, cũng đều đứng ở lối vào tiệm tạp hóa vừa ăn vừa tán gẫu, sau khi ăn xong thì vứt vỏ vào thùng rác ở lối vào tiệm tạp hóa.

Bình Luận (0)
Comment