Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 672 - Chương 672.

Chương 672. - Chương 672. -

Tiểu Hứa nói với Lâm Dược Phi: “Quần áo người lớn thì có, nhưng quần áo trẻ em thì thật sự không có, vả lại cũng không giống bức tranh trên sách mà cậu cho tôi xem lắm.”

Tiểu Hứa cũng không hiểu phong cách quần áo thời kỳ văn hóa Phục Hưng như thế nào nên chỉ có thể đối chiếu xem có giống hay không thôi.

Quần áo mà Lâm Dược Phi cần không thuê được, cũng không mua được, nhưng điều này cũng không làm khó anh được. Khi anh đồng ý với Lâm Tiếu thì đã có biện pháp, anh cầm luôn cuốn sách đến một tiệm may.

Lâm Dược Phi quen với chủ của tiệm may này đã từ lâu, anh từng đặt may mấy bộ vest ở đây, mua những bộ vest may sẵn thường sẽ có một chút không vừa ý, những bộ đặt may mặc lên người vẫn cứ là vừa vặn nhất. Những người bạn làm ăn của Lâm Dược Phi cũng có rất nhiều người đặt may ở tiệm này, tất cả đều khen ngợi tay nghề của tiệm này.

Lâm Dược Phi không bảo Tiểu Hứa đi làm việc vặt này nữa, tự mình cầm sách tiếng Anh đi tìm chủ tiệm: “Ông chủ Tần, dạo này ông có bận không, tôi có mấy bộ quần áo muốn nhờ ông may.”

Ông chủ Tần cười đáp: “Có bận đến mấy cũng phải ưu tiên việc của cậu trước.”

Một mình Lâm Dược Phi thì không tính là khách hàng lớn được, nhưng anh và các bạn làm ăn của anh và các bà vợ của họ cộng lại lại chính là nguồn đặt hàng chính ở chỗ ông chủ Tần rồi. Các khách hàng đều quen biết nhau hết, chỉ cần một khách không hài lòng thì khả năng lớn là khách hàng khác cũng sẽ không hài lòng với mình nên ông chủ Tần luôn chăm sóc nhóm khách hàng này rất tốt.

Ông chủ Tần nhận lấy cuốn sách mà Lâm Dược Phi đưa cho, tưởng rằng đó là sách về quần áo, nhưng không ngờ lại thấy một cuốn sách tiếng Anh và tranh minh họa: “Cái này là…”

Ông chủ Tần ngây người ra.

Lâm Dược Phi vội vàng giải thích: “Làm gần giống là được rồi, chỗ nào phức tạp thì bỏ qua luôn.”

“Màu sắc tương tự, phong cách tương tự là được rồi, chỉ cần kiểu kiểu như thế, trẻ con lên sân khấu biểu diễn mặc ấy mà.”

Lâm Dược Phi lấy số đo của đám bạn Lâm Tiếu đưa cho ông chủ Tần: “Khả năng là cũng không chuẩn lắm đâu, ông cứ may rộng rãi ra một chút, không cần may vừa sát người đâu, mặc được là được.”

Ông chủ Tần: “Ây da, đúng là cậu ra cho tôi cái đề khó quá.”

Sau đó ông chủ Tần đã đưa ra cái giá phù hợp với việc khó này, Lâm Dược Phi không trả giá, trả tiền ngay.

Ông chủ Tần thốt lên: “Nghe nói cậu chủ Lâm cưng chiều em gái từ lâu rồi, lần này tôi đã được chứng kiến.”

Trong giới làm ăn kinh doanh của Lâm Dược Phi, cái mà anh nổi tiếng nhất chính là chiều em gái, ai ai cũng biết. Ông chủ Tần cũng được nghe danh từ lâu, nhưng mà sẵn sàng chi tiền cho vở kịch sân khấu của em gái mình, điều quan trọng nhất là bận tâm về việc này đã khiến cho ông chủ Tần kinh ngạc.

Ông từng tiếp xúc với rất nhiều doanh nhân giàu có, việc trong nhà họ không hề bận tâm chút nào, tất cả đều phó mặc hết cho vợ.

“Cậu cần gấp quá, nhưng cũng không yêu cầu phải vừa vặn, để tôi bảo đội thợ phụ của tôi làm.” Mặc dù ông chủ Tần đòi cao hơn một giá, nhưng cũng không định tự động tay vào làm.

Lâm Dược Phi không phản đối gì điều này, nói: “Được, cứ may ra kiểu kiểu những bộ này là được, quan trọng nhất là phải có cái hồn của trang phục đó.”

Ông chủ Tần hỏi: “Cái váy nào là của Tiếu Tiếu? Chỗ tôi có số đo của Tiếu Tiếu, váy của Tiếu Tiếu tự tôi sẽ may.”

Ông chủ Tần vừa dứt lời, quả nhiên thấy mặt Lâm Dược Phi lộ ra ý cười.

Anh vừa cười vừa lắc đầu: “Không phải là váy, là bộ này.”

“Tiếu Tiếu đóng vai Romeo, một bạn nam lớp con bé đóng vai Juliet.”

“Bọn trẻ con chúng nó lắm trò lắm, tất cả các vai nam nữ trong vở Romeo và Juliet hoán đổi cho nhau hết.”

Ông chủ Tần lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó khen ngợi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu là đứa trẻ thông minh nhất trong lớp, chắc chắn có chủ kiến ​​của riêng mình. Vừa mới lên cấp hai đã diễn kịch tiếng Anh rồi, thật là xuất sắc.”

Ông chủ Tần cảm thấy mình nịnh bợ lộ liễu quá, nhưng thấy sắc mặt của Lâm Dược Phi thì có vẻ như anh không hề nhận ra rằng ông chủ Tần đang tâng bốc mà cảm thấy những điều mà ông chủ Tần nói đều là sự thật rành rành.

Cho đến khi rời khỏi tiệm may, Lâm Dược Phi cũng không thay mặt Lâm Tiếu nói một câu nào thể hiện sự khiêm tốn, mà chỉ nhận hết những lời khen ngợi từ ông chủ Tần. Người đã quen với việc khách hàng sẽ nói những câu khiêm tốn thay cho con cái mình như ông chủ Tần thật sự không quen với thái độ này của Lâm Dược Phi.

Bình Luận (0)
Comment