Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 678 - Chương 678.

Chương 678. - Chương 678. -

Lâm Tiếu không hiểu vì sao ra ngoài chơi lại không vui như thế, anh trai bảo đây không gọi là chơi, đây là xã giao.

Trình độ chơi Battle City của mẹ kém hơn anh một chút, nhưng Lâm Tiếu không quan tâm, cô và mẹ chơi chung với nhau rất vui vẻ.

Chiếc xe tăng lao về phía mẹ, Lâm Tiếu nhanh tay qua đó giết nó giúp mẹ, mỗi lần “cứu viện” xong thì Lâm Tiếu cảm thấy rất có thành tựu.

Khuyết điểm duy nhất khi chơi Tiểu Bá Vương với mẹ là nửa tiếng đồng hồ được theo rất sát sao. Cứ nửa tiếng thì mẹ lập tức nhấn nút tạm ngừng để Lâm Tiếu nghỉ mắt, không thể chơi thêm dù chỉ một phút, Lâm Tiếu xin mẹ “Đánh hết ván này rồi mới nghỉ” nhưng cũng vô dụng.

Buổi tối lúc anh trai về mang theo một giỏ óc chó và một giỏ hạt dẻ, nói là đặc sản trên núi.

Lữ Tú Anh thấy vậy thì phát rầu: “Sao con mua nhiều vậy? Làm sao ăn hết được đây?”

Lâm Dược Phi: “Ăn không hết thì chia cho hàng xóm một phần.”

Lữ Tú Anh không nỡ chia cho mọi người: “Mẹ làm xong hết rồi chia cho Tiểu Vân và Văn Lệ.”

Óc chó thì Lữ Tú Anh định làm món hổ phách nhân óc chó[1], hạt dẻ thì có thể làm món hạt dẻ rang đường, cũng có thể lột bỏ vỏ nấu chung với cơm, hoặc lúc nấu cháo thì bỏ vài hạt vào nấu cũng rất ngon.

[1] Hổ phách nhân óc chó: óc chó là nguyên liệu chính, bên ngoài áo thêm lớp đường trắng hoặc mật ong, do màu sắc tương tự màu hổ phách nên được đặt tên như vậy.

“Óc chó bổ não, bây giờ Tiểu Vân đang học hành mệt mỏi như thế, nên ăn nhiều một chút.”

“Mẹ thấy Văn Lệ đi làm cũng rất vất vả, sau khi đi làm thì càng ốm hơn.” Lữ Tú Anh đau lòng nói: “Không phải Văn Lệ nói nhà ăn trong đơn vị con bé không ổn sao, lát nữa lúc mang óc chó và hạt dẻ đến cho con bé mẹ sẽ hầm thêm ít thịt mang cho nó ăn.”

“Hay là chiên trước món thịt Đông Pha đi, bây giờ trời đang lạnh, thịt Đông Pha chiên xong có thể để được lâu.”

Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói như thế thì lập tức vội hỏi: “Còn một tháng nữa mới tết, bây giờ chiên thịt Đông Pha thì tết đến chúng ta ăn gì mẹ?”

Lữ Tú Anh: “Tết đến chúng ta sẽ chiên nữa.”

Lâm Tiếu ngạc nhiên: “Không phải tết đến mới được chiên thịt Đông Pha sao?”

Lữ Tú Anh cười, Tiếu Tiếu đã học cấp hai rồi mà sao vẫn thường xuyên hỏi những câu như thế chứ: “Ai nói chỉ có tết đến mới được chiên thịt vậy?”

“Mùa đông cũng chiên được, trời lạnh nên để được lâu.”

Lâm Tiếu cảm thấy mình thật hạnh phúc, mùa đông năm nay cô có thể ăn được tận hai lần thịt Đông Pha.

Lữ Tú Anh trông dáng vẻ vui mừng của Lâm Tiếu thì hơi đau lòng, trước đây chỉ có tết mới chiên thịt Đông Pha là vì điều kiện kinh tế nhà họ eo hẹp.

Bây giờ nhà họ muốn mua thịt ba chỉ là mua được, muốn bắt chảo chiên là làm ngay, cho dù là tiền thịt hay tiền dầu thì cũng không là gì cả.

Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: “Sáng sớm ngày mai mẹ sẽ đi chợ xem thử, nếu như có thể mua được thịt ba chỉ ngon thì ngày mai sẽ làm một mẻ, tối con về là có thể ăn được rồi.”

“Con muốn ăn thế nào? Chưng lên, ăn vị mặn hay vị ngọt đây?”

Lâm Tiếu: “Con muốn vị mặn để ăn cùng cơm.”

Hai ngày nghỉ tết nguyên đán, Lâm Tiếu ở nhà chơi Tiểu Bá Vương, có sự cho phép của mẹ, cô sắp được ăn thịt Đông Pha rồi, Lâm Tiếu hài lòng đến mức tối ngủ nằm mơ còn cười nữa.

Sáng sớm hôm sau, anh trai vẫn chưa thức, mẹ lại không nỡ gọi anh dậy: “Hôm qua anh con chạy cả ngày ở ngoài đã đủ mệt rồi.” Chuyện xã giao này không chỉ khiến cơ thể mệt mà tâm trí cũng mệt.

“Để anh con ngủ thêm đi, mẹ đạp xe chở con đi.”

Lữ Tú Anh đạp xe đưa Lâm Tiếu đi học, lúc vừa ra khỏi cửa thì trời vẫn chưa có gió, đạp được nửa đường thì bỗng nhiên trở trời nổi gió lên, gió ngày càng mạnh, đường đến trường Lâm Tiếu lại ngược hướng gió.

Mẹ cố gắng đạp xe, tốc độ của xe đạp vẫn không nhanh hơn người đi bộ bao nhiêu là bao.

Lâm Tiếu thấy mẹ gắng sức như thế thì đau lòng: “Mẹ ơi, con xuống xe chạy bộ với mẹ nhé.”

Giọng nói Lữ Tú Anh hòa vào trong gió: “Không cần đâu, đạp thêm một đoạn nữa, tới khúc cua phía trước là được rồi.”

Lâm Tiếu thở dài: “Khi nào thì con mới có thể đạp xe đi học đây?”

Trường trung học số một có rất nhiều học sinh tự đạp xe đi học rồi, trường còn quy hoạch một khu đất rất lớn để làm thành khu đậu xe đạp, mỗi lớp được một mảnh. Nhưng cô Dương lại không cho phép học sinh lớp mình đạp xe, bởi vì có rất nhiều học sinh lớp năm nhảy lớp lên thẳng cấp hai nên vẫn nhỏ hơn một hai tuổi so với độ tuổi bình thường.

Bình Luận (0)
Comment