Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Tiếu là những chú mèo con này quá nhỏ, còn không to bằng lòng bàn tay của cô.
Suy nghĩ tiếp theo là những chú mèo này ở đâu đến.
Cô đột nhiên quay đầu nhìn Hoa Hoa. Hình như hôm nay Hoa Hoa gầy đi một chút, chẳng lẽ trước đây không phải là Hoa Hoa mập, mà là có mèo con trong bụng sao?
“Meo meo!” Hoa Hoa keo meo meo về phía Lâm Tiếu đang rất ngạc nhiên.
Lâm Tiếu định thần lại: “Em… Em đưa chị đi xem mèo con phải không?”
“Meo meo.” Hoa Hoa tiếp tục kêu với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu và Hoa Hoa vẫn chưa hiểu được nhau, cô ngơ ngác nhìn Hoa Hoa, không biết nó muốn biểu đạt điều gì.
Chu Tuệ Mẫn hiểu biết về mèo hoang hơn Tiếu Tiếu, cô bé đoán: “Có thể là Hoa Hoa đang cầu cứu bọn mình.”
“Nó đẻ mèo con vào mùa đông, nếu không tìm được chỗ ấm áp thì đám mèo con này sẽ bị lạnh chết.” Chu Tuệ Mẫn nói nghiêm túc, càng nói càng thấy là như vậy.
“Cậu thấy đấy, nơi này nằm phía sau phòng nồi hơi, cản gió, nhiệt độ từ nồi hơi xuyên qua tường truyền đến đây, căn bản sẽ không quá lạnh.”
Hoa Hoa thật là thông minh, tìm được một chỗ như thế này.
“Nhưng nghỉ đông rồi, phòng nồi hơi không đun nồi hơi nữa, cho nên nơi này sẽ không ấm nữa.” Lâm Tiếu rất nhanh liền ý thức được mấu chốt vấn đề.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?” Lâm Tiếu lo lắng đáp: “Bọn mình phải đi tìm chỗ ấm áp cho mèo con.”
Nhưng mà nơi nào mới có chỗ ấm cho mèo con sống được chứ.
“Mang mèo con về nhà?” Trong đầu Lâm Tiếu vừa lóe lên ý nghĩ này đã phải từ bỏ ngay, đàn mèo này có năm con, cô mang hết năm con về nhà, mẹ cô sẽ đánh cô chết.
Hơn nữa Lâm Tiếu cũng không chắc là Tiểu Hoàng có chịu hòa thuận chung sống với mèo con không nữa, Tiểu Hoàng hình như không thích mèo cho lắm, mẹ cũng nói mèo và chó là oan gia.
“Cậu có mang mèo con về nhà được không?” Lâm Tiếu hỏi Chu Tuệ Mẫn.
Chu Tuệ Mẫn cũng lắc đầu nguây nguẩy: “Không được, cha mẹ tớ không đồng ý đâu.”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, buồn rầu đứng im tại chỗ lúc lâu, cuối cùng Lâm Tiếu nói: “Bọn mình đi tìm cô Dương đi.”
Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên: “Tìm cô Dương á?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Có khi cô Dương lại có cách đấy.”
Chu Tuệ Mẫn không dám, cô bé không hiểu tại sao Lâm Tiếu không sợ cô Dương chút nào, tìm cô Dương mượn xà phòng thơm cũng đã đủ khiến Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên lắm rồi, bây giờ Lâm Tiếu còn tìm cô Dương giải quyết vấn đề nan giải về đàn mèo con này nữa.
“Hả, liệu có làm phiền cô Dương quá không?” Chu Tuệ Mẫn lo lắng đáp, nếu cô Dương không đồng ý giúp việc này thì sao?
Lâm Tiếu nhìn Chu Tuệ Mẫn: “Vậy còn cách nào nữa không?”
Chu Tuệ Mẫn không nghĩ ra cách nào khác, cuối cùng vẫn phải đi tìm cô Dương cùng Lâm Tiếu.
Trong văn phòng, cô Dương đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn lại quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Lâm Tiếu đứng trước mặt cô ấy, nói với cô Dương về việc mình phát hiện ra một đàn mèo con ở trong trường, Chu Tuệ Mẫn nấp sau lưng Lâm Tiếu.
“Một đàn mèo con?” Cô Dương lập tức đứng dậy: “Ở đâu? Đưa cô đi xem xem.”
Lâm Tiếu dẫn đường cho cô Dương, đến sau phòng nồi hơi, Hoa Hoa vẫn đứng canh bên cạnh đàn mèo con. Cô Dương không dám đến gần, đứng ở phía xa nhìn mèo con: “Xem ra mới đẻ được mấy ngày.”
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn ngạc nhiên phát hiện ra, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của cô Dương bỗng chốc lại trở nên dịu dàng, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.
Cô Dương thực sự thích mèo con.
Cô Dương nói với Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn: “Để đấy cho cô, cô sẽ tìm cho chúng một ngôi nhà ấm áp, không được nữa thì cô sẽ mang về nhà nuôi tạm một thời gian trước.”
Nghe cô Dương nói vậy, Lâm Tiếu yên tâm ngay. Cô Dương thật là lợi hại, làm người lớn thật là tốt, muốn đưa mèo về nhà là có thể đưa mèo về nhà.
Mèo con có thể bình an trải qua mùa đông này, trong lòng Lâm Tiếu rất vui, vừa trông thấy mẹ cô đã kể ngay việc này với mẹ.
Lữ Tú Anh cũng nói: “Con to gan thật, việc lớn như vậy mà cũng dám tìm cô giáo.”
Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, quyết định không can thiệp vào cách tiếp xúc của Lâm Tiếu với cô giáo, cũng không can thiệp vào cách xử lý vấn đề của Lâm Tiếu.
“Cô Dương của con thật là tuyệt vời, không cần nhiều lời đã nhận luôn việc này rồi.” Lữ Tú Anh biết việc này cũng rất phiền phức.
Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng, cô Dương rất tốt, cô Dương vừa trông thấy đã rất thích mèo con rồi.”
“Mẹ, mẹ thích mèo hay chó ạ?” Lâm Tiếu tò mò hỏi mẹ, Lâm Tiếu thì thích chó hơn mèo, nhưng cô chưa từng nuôi mèo, có khi sau khi nuôi mèo cô cũng lại rất thích cũng nên.
Lữ Tú Anh: “Mẹ chẳng thích con gì, mẹ thích nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Thế Tiểu Hoàng thì sao ạ?”
Lữ Tú Anh: “Đương nhiên là mẹ thích Tiểu Hoàng rồi.” Tiểu Hoàng là của nhà bà, Lữ Tú Anh nói không thích chó mèo là nói về chó mèo nói chung: “Con đừng có mà mang thêm con nào về nhà nữa đấy, mẹ tuyệt đối không đồng ý đâu.”