Nhà khách và quán cơm vẫn bán bình thường vào dịp Tết còn tiệm chụp ảnh thì đóng cửa. Lâm Dược Phi lập tức bỏ ý định đi rửa cuộn phim, anh đành cầm cuộn phim về nhà rửa.
Mùng năm, Lâm Tiếu về đến nhà, cô ném hành lý vào trong phòng khách, vội vàng chạy qua nhà dì Đỗ đón Tiểu Hoàng: "Nhất định Tiểu Hoàng đang rất nhớ chúng ta."
"Nếu có thể dẫn Tiểu Hoàng đi biển thì thật tốt." Đây là tiếc nuối duy nhất của Lâm Tiếu khi cô được đi ra ngoài chơi, Tiểu Hoàng chắc chắn sẽ chơi rất vui vẻ trên bãi biển.
Lữ Tú Anh thì lại không nghĩ như vậy: "Đưa Tiểu Hoàng đi đến bờ cát thì cả người nó sẽ dính cát, lúc tắm lại cực lắm."
Lâm Tiếu cuống cuồng đến nhà dì Đỗ, nhưng anh trai cô lại muốn đốt pháo trước: "Tết năm nay vẫn còn chưa đốt pháo nữa, hôm nay là mùng năm, vẫn còn kịp, chúng ta mau đốt pháo đón Thần Tài đi."
Lâm Tiếu chạy tới trước cửa: "Vậy thì để mình em đi đón Tiểu Hoàng cũng được."
Lâm Dược Phi: "Ở lại một chút đi, em không cầu Thần Tài để cho em thi được nhiều điểm tối đa trong năm mới à?"
Lâm Tiếu khiếp sợ: "Thần Tài còn quản cả chuyện này sao?"
Lâm Dược Phi mở to mắt nói dối: "Đúng vậy, Thần Tài phù hộ người lớn kiếm được nhiều tiền, phù hộ trẻ con thi được điểm cao."
Lâm Tiếu đột nhiên hiểu được lý do tại sao mỗi năm anh trai lại nghiêm túc đón Thần Tài về rồi.
Khi nghe thấy Thần Tài có thể phù hộ mình thi được điểm cao, Lâm Tiếu cũng động lòng, cô theo anh trai đi đốt pháo, đứng cách xa một chút, lấy tay che lỗ tai lại.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu tin tưởng tuyệt đối vào câu chuyện hoang đường của anh trai mình, bà tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dược Phi một cái rồi nói với Lâm Tiếu: "Đừng nghe anh con nói bậy, việc kiếm tiền và việc thi được điểm cao đều phải dựa vào chính mình, nếu không cố gắng học tập chăm chỉ thì có cầu xin Thần Tài một trăm lần cũng vô dụng."
Mọi người trong khu tập thể đã đốt pháo vào sáng sớm mùng năm, trễ lắm thì đến trưa cũng đã đốt xong. Buổi chiều bỗng vang lên tiếng pháo, hàng xóm xung quanh đều tò mò thò đầu ra nhìn liền thấy cả nhà Lữ Tú Anh đã về, họ rối rít lên tiếng chào hỏi: "Tú Anh, về rồi sao?"
Có hàng xóm không biết gia đình của Lữ Tú Anh đi du lịch liền hỏi: "Mọi người về quê ăn Tết à?"
Hàng xóm đã biết rõ chuyện này thì hỏi: "Đi biển vui lắm nhỉ? Chỗ đó rất ấm có phải không?"
Bây giờ việc đi du lịch vẫn còn là một khái niệm mới, đặc biệt ở trong khu tập thể, những người đi du lịch cũng không nhiều chứ đừng nói chi là vào dịp Tết không ở nhà mà đi du lịch ở bên ngoài.
Lữ Tú Anh không định nói với hàng xóm rằng cả nhà mình đi du lịch, đương nhiên bà cũng không có ý định giấu diếm chuyện này, ai hỏi thì bà sẽ trả lời. Sau khi bà trở về, tin tức về việc gia đình bà đi du lịch ở bên ngoài vào đầu năm mới đã nhanh chóng truyền đi khắp nơi, mọi người ai cũng rất ngạc nhiên.
Anh trai đốt pháo xong, mẹ cầm cây lược chải đầu cho Lâm Tiếu.
Bà chải đến đâu, tóc của Lâm Tiếu liền bị tĩnh điện kêu tách tách và dựng thẳng lên trời. Chải tóc được mấy cái, Lâm Tiếu bị đau đến nhăn mặt: "Mẹ, để con tự chải được rồi."
Về vấn đề này thì ở Hải Nam lại khá tốt, vào mùa đông ở Hải Nam không sợ bị tĩnh điện. Lâm Tiếu chạy đến cạnh hồ nước, dùng nước làm ướt cái lược sau đó cẩn thận chậm rãi chải tóc, buộc tóc thành một cái đuôi ngựa.
Lữ Tú Anh lấy tay vuốt tóc Lâm Tiếu: "Tóc của con bị ướt rồi, bước ra ngoài sẽ lạnh lắm, sau này đừng lấy nhiều nước như vậy."
Lâm Tiếu cũng không muốn tóc mình bị ướt nhẹp nhưng chỉ có như vậy thì mới không bị tĩnh điện, cái lược mà chỉ có một ít nước thì cũng vô dụng.
Lữ Tú Anh đội mũ len cho Lâm Tiếu sau đó lại quấn khăn quàng cổ, bà còn muốn đeo khẩu trang cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu không thích đeo khẩu trang, thừa dịp mẹ mình đang tìm khẩu trang, cô lập tức chạy nhanh như chớp ra ngoài cửa: "Mẹ ơi, mình mau đi thôi."
Vẫn là ở Hải Nam tốt hơn, chỉ cần một cái áo mỏng và một cái quần là có thể vượt qua mùa đông, không cần phải trang bị đầy đủ như thế này, hoạt động cũng bất tiện.
"Dì Đỗ, dì Đỗ." Lâm Tiếu gõ cửa nhà dì Đỗ, trong nhà liền truyền đến một tiếng kêu quen thuộc.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu." Cửa vừa mở ra, Tiểu Hoàng lập tức bay tới trước mặt Lâm Tiếu, quấn quýt cọ tới cọ lui ở bên chân của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng, chị nhớ em chết mất!"
"Tiểu Hoàng, em béo lên rồi hả?" Lâm Tiếu vuốt ve lông của Tiểu Hoàng, phát hiện trên người nó có nhiều thịt hơn.
Lữ Tú Anh tiến lại gần nhìn thử: "Đúng là mập hơn rồi."