Lâm Tiếu quay đầu kêu Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, về nhà thôi."
"Ư ư ư ư." Tiểu Hoàng trốn trong nhà của dì Đỗ.
"Tiểu Hoàng!" Lâm Tiếu đi tới định buộc dây vào cổ của Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng liền chui thẳng vào trong góc: "Ô ô ô ô!"
Tiểu Hoàng nhất quyết muốn ở lại nhà dì Đỗ.
"Tiểu Hoàng, em không muốn về nhà với chị sao?" Lâm Tiếu không dám tin, rõ ràng lúc cô tới nhà dì Đỗ, Tiểu Hoàng vừa thấy cô đã kích động tới mức quấn lấy chân cô không rời.
Lâm Tiếu bối rối, Tiểu Hoàng mới ở nhà dì Đỗ được mấy ngày đã không thèm trở về nhà nữa rồi sao? Không phải đều nói chó con trung thành với chủ nhân nhất sao?
Con trai của dì Đỗ là Tiểu Lỗi thấy một màn này liền cười ha ha: "Tiểu Hoàng, đừng đi, ở lại đây thì tao sẽ cho mày được ăn ngon."
Ánh mắt của Lâm Tiếu chợt lóe lên, chẳng lẽ là bởi vì ở nhà dì Đỗ được ăn nhiều hơn nên Tiểu Hoàng mới không muốn về nhà giảm cân?
Lâm Tiếu đứng ở ngoài cửa, cầm dây xích chó nói: "Tiểu Hoàng, cùng chị về nhà ăn thịt nè."
Lỗ tai của Tiểu Hoàng lập tức dựng thẳng lên, hai mắt mở to nhìn Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu nói tiếp: "Về nhà được ăn thịt, chị sẽ nấu gan gà cho em và trộn gan gà với cơm."
"Còn có thịt bò nữa, bỏ cơm vào trong canh thịt bò với siêu nhiều thịt bò luôn."
Chỉ với nhiêu đó, Tiểu Hoàng đã ngay lập tức chạy thẳng về phía Lâm Tiếu, chui đầu vào dây xích.
Lâm Tiếu buộc chặt dây xích của Tiểu Hoàng sau đó tạm biệt dì Đỗ rồi dắt Tiểu Hoàng trở về nhà. Cửa chống trộm đóng lại một cái rầm, Lâm Tiếu nở một nụ cười với Tiểu Hoàng: "Được rồi, quá trình giảm cân chính thức bắt đầu."
Tiểu Hoàng ngơ ra.
Mặc dù nó nghe không hiểu hai chữ giảm cân nhưng nhìn biểu hiện của Lâm Tiếu và nghe giọng nói của cô, nó liền biết mình đã bị dính bẫy.
"Gâu gâu gâu gâu." Tiểu Hoàng chạy đến trước cửa nhưng cửa chống trộm đã bị khóa, Tiểu Hoàng không mở ra được.
"Gâu gâu gâu gâu." Tiểu Hoàng đau khổ nằm xuống ổ chó của mình, đưa mông về phía Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu cười ha ha.
Lữ Tú Anh nhìn Tiểu Hoàng quả thật đã bị tổn thương, bà liền dỗ dành Tiểu Hoàng: "Không giảm cân nữa, bây giờ không cần phải giảm cân."
"Lỡ béo lên một chút rồi thì thôi, vẫn còn đang trong dịp Tết mà, chờ đến khi qua Tết thời tiết ấm lại đi rồi giảm cân cũng được."
"Cũng không cần phải ăn ít lại, ăn giống như trước là được rồi, mỗi ngày đi bộ hai vòng là được." Lữ Tú Anh đã lên kế hoạch xong.
Dĩ nhiên cũng đừng nghĩ tới chuyện giả bộ như ở nhà dì Đỗ để được ăn ngập mồm, bữa ăn mỗi ngày của Tiểu Hoàng vốn đã rất cân bằng, hiện tại lại bị tăng cân, thế là Lữ Tú Anh cũng không thể cho nó thêm đồ ăn được.
Mỗi lần dắt chó đi dạo, lúc đi ngang qua ngã ba trước cửa nhà dì Đỗ, Tiểu Hoàng liền co chân bốn cẳng chạy về phía nhà dì Đỗ, nó còn ngẩng đầu sủa gâu gâu về phía cửa sổ nhà dì Đỗ.
Hàng xóm trên lầu nhà dì Đỗ đều biết đến Tiểu Hoàng, vừa nghe thấy tiếng sủa của Tiểu Hoàng liền mở cửa sổ ra xem, mỉm cười chào hỏi Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, Tiểu Hoàng lại muốn trở về nhà của Tiểu Đỗ để được ăn uống no say nữa rồi đó."
Con trai của dì Đỗ là Tiểu Lỗi cũng nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, đưa Tiểu Hoàng cho tớ nuôi mấy ngày đi, khi nào tựu trường tớ sẽ trả lại cho."
Lâm Tiếu dùng sức kéo Tiểu Hoàng trở về: "Tiểu Hoàng, mau về nhà thôi."
"Em mà không nghe lời nữa thì đừng mong hôm nay có thịt ăn."
"Ư ư ư." Tiểu Hoàng tủi thân đi theo Lâm Tiếu.
Sau khi Lâm Tiếu về nhà, có rất nhiều hàng xóm tới nhà cô chúc Tết. Lâm Tiếu vốn tưởng rằng chúc Tết chỉ diễn ra vào sáng mùng một Tết, sau đó mẹ cô nói cho cô biết rằng chúc Tết vào những ngày đầu gọi là chúc Tết sớm, còn muộn hơn một chút thì gọi là chúc Tết muộn.
"Chỉ cần chưa qua tháng Giêng là được." Lữ Tú Anh nói.
Năm ngoái chỉ có dì Đỗ và dì Tề tới nhà chúc Tết, năm nay lại có rất nhiều người tới nhà chúc Tết, có người Lâm Tiếu thấy quen cũng có người cô cảm thấy không quen.
Lúc chúc Tết, mọi người có nói chuyện phiếm vài câu, mẹ cô thường xuyên nhắc đến chuyện Lâm Tiếu diễn kịch bằng tiếng Anh ở trường, bà còn bảo cô nói vài câu thoại cho mọi người ở đây xem.
Lúc đầu Lâm Tiếu vẫn còn có chút không quen với lời thoại nhưng sau khi cứ phải nói đi nói lại nhiều lần, cô dần trở nên lưu loát hơn.
Đây là lần đầu tiên bà ngoại của Lâm Tiếu thấy Lâm Tiếu diễn kịch, tuy bà ngoại của cô nghe không hiểu tiếng Anh nhưng bà vẫn cảm thấy Lâm Tiếu diễn rất tốt: "Lời thoại bằng tiếng Anh rất trôi chảy."
Ngay sau khi Lâm Tiếu mang bộ đồ mà mình sẽ mặc trên sân khấu về nhà, mẹ cô đã giặt sạch sẽ và treo trong tủ quần áo. Lâm Tiếu muốn vào trong phòng thay quần áo biểu diễn cho mọi người xem nhưng mẹ cô lại nói chuyện đó không cần thiết: "Con làm vài động tác và nói hai câu thoại là được rồi, không cần phải thay đồ đâu."