"Ồ…" Lâm Tiếu hoàn toàn không nghĩ tới mẹ sẽ nói như vậy, nếu biết trước như này, cô sẽ không xin phép mẹ mà tự mình đi mua luôn.
Bây giờ thì hay rồi, hỏi mẹ một câu, lại không được mua nữa.
Lâm Tiếu đảo mắt, quyết định sẽ lén mua một cây cho mình, lúc ở trường thì sử dụng nó, sau khi tan học thì đặt trong ngăn bàn chứ không mang về nhà.
Cuối tháng ba, dì Đỗ mang cho gia đình Lâm Tiếu một túi lớn cây hương thung.
Hiện tại cây hương thung vừa mới nảy mầm, là thời điểm mềm nhất ngon nhất, lúc này mầm cây hương thung tự nhiên cũng ít nhất, trên một thân cây cũng không hái được bao nhiêu.
Lữ Tú Anh nhìn thấy một túi lớn như thế, ngạc nhiên nói: "Như này thì nhiều quá rồi, bà lấy đâu ra mà nhiều thế?”
Dì Đỗ nói: "Ông nội Tiểu Lỗi hái ở quê, ở quê có mấy cái cây đấy."
Lữ Tú Anh bảo dì Đỗ cầm một nửa về ăn, dì Đỗ nói: "Có rồi, ở nhà tôi cũng để lại một túi lớn như này."
Lâm Dược Phi thích ăn cây hương thung nhất, ngày nào cũng bảo mẹ làm cho anh ăn. Rau trộn hương thung, trứng xào hương thung, thậm chí còn có lần gói sủi cảo nhân hương thung.
Hai món kia Lâm Tiếu còn có thể chấp nhận, Lâm Tiếu cắn một cái sủi cảo nhân hương thung rồi nhíu mày, cây hương thung có vị quá nồng, mùi thơm biến thành mùi thối.
Vẻ mặt Lâm Tiếu ghét bỏ: "Thối…"
Cũng may Lữ Tú Anh đã chuẩn bị từ trước, bà làm thịt viên cho một mình Lâm Tiếu, nhân bên trong của sủi cảo chỉ có thịt không có rau, chỉ thêm một chút hành tây làm gia vị.
Lâm Tiếu cắn một miếng: "Thật là thơm!"
Lâm Dược Phi: "Vừa hay, em đừng giành với anh nhân bánh cây hương thung."
Lâm Tiếu liếc mắt nhìn anh trai: "Em không thèm cướp của anh đâu."
Lữ Tú Anh chia cây hương thung thành mấy phần cất trong ngăn đá tủ lạnh, mỗi lần ăn thì rã đông một phần, ăn như vậy sẽ rất tươi ngon. Chẳng qua Lâm Dược Phi suốt ngày kêu muốn ăn, cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu trong ngăn đá tủ lạnh, đến tháng tư là đã ăn hết cây hương thung.
Vào tháng tư, nhà nước tuyên bố hủy bỏ giờ mùa hè.
Từ năm tám sáu đến năm chín mươi hai, thực hiện giờ mùa hè được sáu năm, xoá khỏi giai đoạn lịch sử.
Trước đó khi thực hiện giờ mùa hè mọi người đều cảm thấy bất tiện, mỗi mùa xuân và mùa thu phải chỉnh hai lần kim đồng hồ, buộc phải chỉnh thời gian lùi lại một giờ, một năm điều chỉnh hai lần khiến làm việc và nghỉ ngơi rất khó khăn.
Thậm chí sau sáu năm, mọi người vẫn cảm thấy không quen.
Bây giờ huỷ bỏ giờ mùa hè, đa số mọi người đều khen ngợi.
"Cuối cùng cũng huỷ giờ mùa hè rồi! Giờ mùa hè quá phiền phức!"
Lữ Tú Anh ở trong đơn vị thường xuyên nghe thấy mấy câu như này, có đồng nghiệp nói: "Sinh vào giờ mùa hè mấy năm nay, tính bát tự đều phải trừ một giờ, nhà mọi người có con sinh vào lúc này, sau đừng có nhầm ngày sinh nhật."
"Trước đó họ hàng của tôi xem bói cho đứa nhỏ trong nhà, tính ra thì không khớp, bởi vì mùa hè chênh lệch một giờ, sau khi trừ một giờ thì lại tính đúng."
Sau khi huỷ bỏ giờ mùa hè thì không cần điều chỉnh đồng hồ, chẳng qua thời gian biểu của trường học sẽ thay đổi sau ngày mùng một tháng năm.
Thời gian buổi sáng không thay đổi, lớp học buổi chiều sau buổi sáng nửa tiếng, tan học sớm nửa tiếng.
Cứ như vậy, thời gian nghỉ trưa của Lâm Tiếu ít đi nửa giờ, đi ra ngoài trường học ăn cơm thì có hơi vội, bên ngoài quán cơm xếp hàng dài thì thật sự không dám ăn.
Vừa hay bọn Lâm Tiếu cũng ăn qua mấy lượt món ngon ở bên ngoài trường học, đã hơi chán ăn, bây giờ lại cảm thấy đồ ăn căn tin cũng không tệ lắm, phân đội nhỏ ăn cơm lại trở lại căn tin ăn cơm lần nữa.
Đến tháng năm, tháng sáu, tới gần kỳ thi đại học, Lâm Tiếu thấy học sinh lớp mười hai ở trong trường trung học số một bắt đầu chạy nước rút.
Lâm Tiếu không cần dựa vào đồng phục để phân biệt nữa, cơ bản đều có thể nhìn ra ai là học sinh lớp mười hai, dù học sinh lớp mười hai có đi chỗ nào bước chân cũng vội vàng, trước khi bắt đầu nghi thức chào cờ trong tay đều cầm sách.
Học sinh lớp mười hai trung học số một tham gia thi đại học không liên quan gì đến Lâm Tiếu, có liên quan cũng chỉ là chị Tiểu Vân năm nay đã đăng ký tham gia thi đại học sớm.
Chị Tiểu Vân năm nay học lớp mười một, nhưng hiện tại quản lý không được chặt chẽ, các trường trung học phổ thông đều sẽ cho học sinh lớp mười một có thành tích học tập tốt đăng ký thi đại học sớm, để cho nhóm học sinh có tiềm năng này thử sức trước một năm, trải nghiệm cảm giác thi đại học.
Các giáo viên cảm thấy làm thế thì lần sau lớp mười hai đi vào phòng thi đại học sẽ không còn căng thẳng nữa.
Thành tích của chị Tiểu Vân thuộc loại trung bình trở lên, theo lý thuyết thì cô ấy không lọt vào phạm vi học sinh khá giỏi có thể đăng ký thi đại học sớm, ban đầu giáo viên không muốn đăng ký cho Thẩm Vân.
Nhưng bản thân Thẩm Vân đã tha thiết yêu cầu, cô ấy muốn thử trước một năm.
Thẩm Vân nói với tất cả mọi người là đi thử trước một chút, chỉ có bản thân cô ấy biết, nếu như lần thi đại học này có thể thi đậu đại học, chỉ cần là một trường đại học, cô ấy sẽ đi đọc.
Hàng năm đều có những học sinh lớp mười một tham gia thi đại học sớm và vào thẳng đại học, đó đều là những học sinh lớp mười một rất hài lòng với trường học mình thi đậu, đa phần những ngôi trường thi đậu đều là trường nổi tiếng, nếu không đều sẽ đợi đến lớp mười hai thi lại một lần nữa.
Nhưng Thẩm Vân không cần một trường nổi tiếng, cô ấy đã dốc hết sức học tập, rõ ràng ngôi trường nổi tiếng không phải thứ cô ấy muốn có. Chỉ cần có thể thi đậu một trường thì cô ấy sẽ đi đọc.