Cha Thẩm Vân đi làm ở đường sắt nên luôn muốn để con trai cả và con trai út thi vào trường cao đẳng kỹ thuật đường sắt, chắc chắn sau khi tốt nghiệp có thể vào đường sắt, có bằng cấp này, sau này muốn thăng chức cũng dễ dàng. Nhưng tiếc là con trai cả không thi đậu, mặc dù con trai út còn chưa tới tuổi thi đại học, nhưng nếu thi đậu được thì Thẩm Vân viết ngược tên mình cho xem!
Lâm Dược Phi thấy những hành vi của Thẩm Vân trước khi thi đại học là biết năm nay cô ấy không chỉ tới để trải nghiệm cảm giác thi đại học.
Sợ sẽ tạo áp lực cho Thẩm Vân nên Lâm Dược Phi không nói toạc ra, chỉ đặt khách sạn, đưa cơm canh rất chăm chỉ.
Lâm Dược Phi nhờ mẹ nấu cơm cho Thẩm Vân, anh viết sẵn thực đơn, còn mua sẵn nguyên liệu nấu ăn về.
Lữ Tú Anh vội vàng ngăn cản: "Con đừng mua đồ ăn nữa! Mấy nguyên liệu con mua không già cũng héo, để mẹ mua theo thực đơn con viết là được."
Thực đơn Lâm Dược Phi viết vô cùng an toàn, không có hải sản, không có dầu mỡ... Tóm lại là tránh tất cả những món dễ gây tiêu chảy.
"Mẹ ơi, mẹ bỏ ít muối một chút, mặn thì phải uống nước, lúc thi mà uống nước nhiều cũng không tiện." Lâm Dược Phi dặn dò.
Lữ Tú Anh: "Mẹ biết rồi, không cần con nói."
Ngày đầu tiên của kỳ thi đại học, sáng sớm Lâm Tiếu đã dậy rồi, nhìn đồng hồ treo tường, nghĩ thầm chắc bây giờ chị Tiểu Vân đang trên đường tới địa điểm thi, chắc bây giờ đã vào phòng thi rồi...
Buổi sáng, lúc Lâm Dược Phi gọi Lâm Tiếu cùng đi đưa cơm, Lâm Tiếu nhảy cao ba thước, lập tức thay quần áo và giày để ra ngoài.
Trước cổng trường trung học số một giăng dây phân cách màu đỏ, bên ngoài có rất nhiều phụ huynh đang đứng chờ thí sinh.
Hôm nay Lâm Tiếu đã được trải nghiệm cảm giác "làm phụ huynh", nhón chân mong chờ trong đám phụ huynh, cuối cùng cũng chờ tới lúc các thí sinh ra khỏi trường thi.
"Chị Tiểu Vân!" Lâm Tiếu vừa vẫy tay vừa kêu to tên chị Tiểu Vân.
Lâm Tiếu và anh trai đưa chị Tiểu Vân đến khách sạn, sau đó thì về nhà, chị Tiểu Vân tự ăn cơm ở khách sạn, sau đó ngủ trưa.
Lâm Tiếu và anh trai không thể ở lại làm phiền cô ấy được.
Về đến nhà, Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Tiếu Tiếu, vừa rồi có bạn học gọi điện thoại đến tìm con, mẹ đã ghi lại số điện thoại, con nhớ gọi lại cho bạn học đấy."
Lâm Tiếu: "Ai thế ạ?"
Lữ Tú Anh: "Lý... Lý gì đó, mà mẹ quên mất rồi."
Lâm Tiếu gọi lại theo số điện thoại mà mẹ viết, nghe thấy giọng của lớp phó thể dục Lý Dương Trạch, Lý Dương Trạch ở đầu bên kia điện thoại kêu gào: "Lâm Tiếu! Nghe nói hôm nay cậu đi tham gia thi đại học?"
"Không phải chứ, cậu mới học lớp bảy mà đã tham gia thi đại học rồi sao! Cậu có còn là người không!"
Lâm Tiếu vừa giật mình vừa khó hiểu: "Gì cơ? Ai nói tớ tham gia thi đại học?"
Giọng Lý Dương Trạch khựng lại một chút: "Hả? Cậu không tham gia thi đại học à?"
"Nghiêm Quang Huy nói, cậu ấy bảo nhìn thấy cậu ở cổng trường trung học số một, cậu vừa ra khỏi địa điểm thi đại học."
Lâm Tiếu bất đắc dĩ làm sáng tỏ hiểu lầm này: "... Cái gì vậy, làm quá thế! Tớ chỉ đi đưa cơm cho chị Tiểu Vân thôi, chỉ đứng trước cổng trường trung học số một một lát, hoàn toàn không bước vào trong."
"Nghiêm Quang Huy nghĩ kiểu gì thế, sao tớ có thể tham gia thi đại học được." Đột nhiên Lâm Tiếu phát hiện ra mấu chốt của vấn đề, cô hỏi Lý Dương Trạch với vẻ ngạc nhiên: "Vậy mà cậu cũng tin? Cái chuyện bốc phét như thế mà cậu cũng tin được à?"
Lý Dương Trạch cười ha ha: "Nếu như nói người khác thì chắc chắn tớ sẽ không tin..."
Nhưng người Nghiêm Quang Huy nói lại là Lâm Tiếu, Lý Dương Trạch cũng không biết tại sao bản năng cậu bé lại tin chuyện này.
Mặc dù nghe là thấy không thể nào có chuyện mới học lớp bảy đã tham gia thi đại học.
Nhưng nếu là Lâm Tiếu thì lại giống như không gì là không thể cả.